Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 660. -

“Trong nhà có cục trưởng Ứng và bà chủ, ba cô chủ, bà chủ đã thu dọn phòng ngủ cho cậu xong cả rồi, phòng đón nắng, còn có ban công nhỏ.”
Ứng Yến gật đầu: “Vậy được, cậu ra ngoài đi dạo một lát đi, đợi hai tiếng nữa thì quay lại đón chúng tôi.”
Lưu Tiểu Sơn đồng ý rồi rời đi với cái bụng rỗng, sau khi quay người lại, vẻ mặt anh ta u ám.
Đợi người kia đi rồi, Ứng Yến mới sát lại chỗ Kha Mỹ Ngu, khẽ cười, thương lượng với cô: “Vợ ơi, em nói xem chúng ta có nên ở đó không?”
Kha Mỹ Ngu đảo mắt: “Ứng Yến, anh nói xem cha anh gọi anh về đây là vì lý do gì?
Theo lời anh nói, quan hệ của anh với cha anh không tốt chút nào, anh vốn không có khả năng làm lành mối quan hệ cha con với ông ta. Rốt cuộc ông ta có âm mưu gì?”
Ứng Yến nhếch môi: “Một là tạo ra biểu hiện giả dối cha hiền con hiếu trước mặt người ngoài, thông qua anh để lấy được lợi ích. Ví dụ như có lẽ một phần tài sản của ông bà ngoại anh đã được trả về, ông ta muốn ăn chặn. Hoặc là ông ta muốn quang minh chính đại mượn mối quan hệ của nhà họ Tần, hoặc là những người anh em kia của anh.
Hai là từ những gì Lưu Tiểu Sơn biểu hiện, bọn họ không biết anh đã kết hôn rồi nên muốn gán ghép anh với người nào đó.
Còn những lý do khác tạm thời anh chưa nghĩ ra.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Vậy anh định làm thế nào?”
“Lưu Tiểu Sơn bám sát anh là vì không muốn để anh liên lạc nhiều với người khác, mà tình cờ bốn người kia lại xuất hiện ở nơi này, chuyện này quá mức trùng hợp rồi, vì thế anh cần em che giấu giúp anh, đợi sau khi cơm nước được mang lên, anh ra ngoài một lát rồi về ngay.
Rút củi đáy nồi hộ ông ta rồi hai chúng ta về nhà họ Ứng đối phó với họ!”
“Cái này đơn giản.” Kha Mỹ Ngu cũng cười giống như mèo trộm được cá: “Em thích nhất là tác oai tác quái! Bây giờ anh không nhìn rõ tình hình thực tế của bản thân, không biết trời cao đất dày, là cậu ấm kiêu căng quen được người ta cung phụng.
Còn em là người ỷ vào nhan sắc câu người giàu, đến nhà chồng rồi bắt chẹt lấy anh là có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, làm mình làm mẩy, ghét bố mẹ chồng với em gái chồng. Hai vợ chồng ta hợp sức để người ta biết những thứ không phải của mình thì đừng trông đợi làm gì!”
Ứng Yến khôi phục ký ức rồi nên Kha Mỹ Ngu không thèm giấu giếm bản lĩnh của mình nữa, cô dùng bùa chú hóa thành dáng vẻ của anh ngồi ngay bên cạnh mình.
Còn Ứng Yến lấy bùa ẩn thân và bùa chạy nhanh trèo qua cửa sổ rời đi.
Mỗi một đầu bếp trong Hoàng Hạc Lâu đều là hậu duệ của ngự trù, ai cũng có hai, ba món chiêu bài, mà lúc này đồ ăn đã được lục tục mang lên.
Trước đồ ăn ngon, tâm trạng Kha Mỹ Ngu luôn rất tốt, cô vừa chậm rãi, tỉ mỉ thưởng thức, vừa dỏng tai lên nghe chuyện hóng hớt, nhất là mấy người ở phòng bên cạnh.
“Ý của ông cụ là hai năm sắp tới sẽ phải đối mặt với nền kinh tế dần dần được mở cửa, chúng ta phải tranh thủ làm người được ăn món hời đầu tiên.” Mặc dù đầu đinh quanh năm trong bộ đội nhưng năng lực ở các mặt khác của anh ta không được tính là xuất sắc, anh ta có thể làm tới vị trí phó đoàn này cũng là dựa vào người nhà tạo quan hệ, chạy chui cho anh ta.
Ứng Yến rời đi năm năm nhưng năm năm này là thời kỳ thủ đô biến động, mấy người cố bám lấy nơi này như họ cũng chẳng sung sướng gì, ngày nào tim cũng vọt lên tận họng, dù vậy rất nhiều người dần dần rời xa trung tâm quyền lực.
Năm nay anh ta đã hai tám tuổi rồi, nhìn thì có vẻ trẻ đấy nhưng thời kỳ tố chất cơ thể ở mức huy hoàng nhất đã sắp qua rồi, ở thời bình, anh ta không có bao nhiêu chiến công có thể lập được. Anh ta phải chuẩn bị trước cho bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận