Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 752. -

Nhiều người giúp đỡ, ông cụ, Ứng Yến và hai thanh niên khác nhanh chóng chuyển đồ lên, nhét đầy giường.
Bà cụ chỉ huy bạn già và cháu rể phân loại, sắp xếp những đồ cần thiết để tiện dùng.
Bà cụ vừa lấy hộp đồ ăn ra, cả căn phòng đã có một đám người nhao nhao chen vào.
Cha mẹ Kha xin nghỉ, mang cơm tới đây, anh em nhà họ Kha nhận được tin cũng dẫn vợ, mang theo đồ mình chuẩn bị tới.
Có điều phòng bệnh nhỏ, những người thân khác đều hai người tiến vào một lượt, nói với Kha Mỹ Ngu mấy câu, thương lượng thời gian chăm sóc rồi rời đi.
Thời gian eo hẹp, mẹ Kha mua cơm dưới nhà ăn.
Sau khi cơm nước xong, Kha Mỹ Ngu xuống giường đi lại hai vòng, đây là phòng bệnh VIP, hành lang và cầu thang bên ngoài phòng bệnh phổ thông đều là người.
Mùa đông trời lạnh, cửa sổ đóng chặt, đủ mọi mùi vị bốc lên.
Cô cũng không thể xuống lầu nên chỉ đành nhoài ra lan can ngắm nhìn một chút.
Chỉ trong khoảng thời gian một bữa cơm, mọi người đều nghe nói vợ Ứng Yến sắp sinh rồi nên nhao nhao mang đồ tới phòng bệnh VIP.
Cô như con gấu trúc khổng lồ được người ta vây xem.
Ứng Yến lạnh lùng như môn thần canh cửa, không phải ai cũng có thể thành công đặt thực phẩm dinh dưỡng vào trong, cũng không phải ai cũng có thể thân thiện cùng anh nói vài câu.
Sau đó cánh cửa trực tiếp dán tờ giấy thai phụ cần nghỉ ngơi, từ chối tiếp khách.
Lúc này Kha Mỹ Ngu đã bị một đống sữa bột, đồ hộp, hoa quả, bánh kẹo vây quanh!
So với mức độ được hoan nghênh của Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến, hai người ở giường đối diện cũng được người đến hỏi thăm vài câu. Lăng Nghệ Phi không ai đoái hoài tới ngại ngùng cầm một cuốn sách, nửa ngày không lật được một trang!
Tức thật đấy, tức đến bụng bắt đầu đau đớn thường xuyên, chạng vạng tối đã được đưa vào phòng bệnh.
Kha Mỹ Ngu thoải mái thức dậy.
Mẹ Kha đã dùng bếp lò ngoài ban công hầm cháo sườn, hấp bánh bao thịt: “Mẹ thấy con đau chắc cũng sắp sinh rồi, mau ăn đi, đợi khi con sinh xong, lúc ở cữ không được ăn mặn đâu.”
Kha Mỹ Ngu đau khổ, khẩu vị người phương Bắc rất nặng, không có muối sao ăn được cơm đây?
Mỗi lần cô ăn mì đều phải ăn cùng một thìa tương đậu cay mẹ Kha nấu.
Cô giận dữ nhìn Ứng Yến: “Có còn là vợ chồng không?”
Ứng Yến đang đọc sách hoang mang ngẩng đầu lên: “Đương nhiên rồi!”
“Có nạn cùng chịu không?” Kha Mỹ Ngu hầm hừ.
“Chắc chắn thế.” Ứng Yến không hề ngập ngừng, sau đó anh hiểu ra, cười nói: “Ngoại trừ việc anh không thể mang thai hộ em ra, những việc khác, anh đều có thể cùng em vượt qua!
Không phải chỉ là ăn thanh đạm một tháng sao, cái này có gì khó?”
Kha Mỹ Ngu chọc chọc anh, cô lại gây sự vô cớ nhưng cả người không thoải mái, lúc nào cũng muốn làm gì đó nên thường xuyên nói với anh mấy câu không đầu không đuôi.
Nếu mình mà là anh, thật đúng là khó mà kiên nhẫn với thai phụ nóng nảy như này.
Ăn cơm xong, cơn đau của Kha Mỹ Ngu bắt đầu xuất hiện thường xuyên, cô cũng đi đến phòng chờ sinh.
Phòng chờ sinh rất lớn, một hàng chừng mười giường, bên trên đều có thai phụ đang kêu khóc.
Kha Mỹ Ngu không cảm thấy đau mấy, chỉ hiếu kỳ nhìn xung quanh hóng hớt, thỉnh thoảng có thai phụ bị đau, hai tay nắm lấy thành giường, người cuộn lại như con tôm.
Chị gái bên trái gào lên: “Đau quá, tôi không sinh nữa đâu, ai tới cứu tôi đi...”
Chị gái bên phải cũng gào thét: “Đau quá, lần sao ai muốn sinh thì sinh, tôi không sinh nữa...”
Bác sĩ lạnh mặt, quát người này một câu, mắng người kia một tiếng: “Thôi đi, cũng không phải lần đầu sinh con, gào gì mà gào? Còn chưa đến lúc dùng sức đâu, gào mệt rồi, lát nữa kiệt sức thì làm thế nào?”
Kết quả Kha Mỹ Ngu cứ ngây ra một tiếng đồng hồ, sau đó thành công được chuyển từ phòng chờ sinh sang phòng sinh, đám trẻ từng đứa một ra đời.
Sau đó đột nhiên nghe thấy bác sĩ nói: “Vẫn còn một đứa nữa, sinh ba...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận