Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 531. -

“Em không nói tới vào quân doanh, anh cũng sẽ nghĩ cách trốn khỏi đây, suy cho cùng dù anh có lớn hơn thì ông ta cũng sẽ lấy chuyện hôn nhân của anh ra để làm ăn.
Anh, món quà sinh nhật duy nhất mà anh muốn là năm nào em cũng có thể cùng anh đón sinh nhật, có được không?”
Kha Mỹ Ngu ngẩn ra, cô cũng tự nhiên vùi vào lòng anh, cọ cọ cổ anh: “Nhưng em cũng không biết lúc nào mình mới xuất hiện.”
“Em chỉ cần đồng ý với anh là được rồi.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu.
Cô đồng ý những chuyện không cần phải trả giá này rất nhẹ nhàng.
“Còn có em còn chưa tặng anh quà sinh nhật nữa.” Ứng Yến nói, không che giấu nổi mong đợi.
Kha Mỹ Ngu ngoẹo đầu: “Em nhảy cho anh xem nhé.”
Ứng Yến hơi không nỡ buông tay.
Cô cúi đầu nhìn váy mình rồi lại nhìn khăn trải bàn trắng tinh, cô kéo mạnh nó qua, ly trà và rượu bên trên bất động.
Cô đắc ý nhướng mày với Ứng Yến, sau đó phất tay khoác khăn trải bàn lên người, không hề xấu hổ kéo thắt lưng Ứng Yến xuống, thắt lên eo mình.
Một cô gái xinh đẹp, ôn tồn thời cổ đại mới ra lò, cô lấy tay áo che mặt, lắc lư eo, nhảy điệu “Mỹ nhân hành” cho anh xem. Mặc dù lúc này cô mới hơn mười tuổi nhưng dáng người cao cao, lại thêm lớp trang điểm nên vẻ đẹp của cô chậm rãi nở rộ, đẹp đến không gì sánh bằng.
Chỉ có điều cơ thể cô mờ dần, con ngươi Ứng Yến co lại, tiến lên ôm lấy cô, khi đôi mắt cô trợn lên, anh hôn nhẹ lên má cô, đau lòng và không nỡ, anh lẩm bẩm: “Vu Nhi, sang năm gặp lại...”
Kha Mỹ Ngu đột nhiên tỉnh giấc, trong lòng bị nỗi buồn li biệt bao trùm, cô quay đầu nhìn Tần Nguyên Cửu tay chống đầu, cưng chiều nhìn mình, cô không nhịn được mà ôm eo anh, hốc mắt ẩm ướt: “Anh Cửu, có phải em cực kỳ xấu xa không?”
Tần Nguyên Cửu sửng sốt, hiếm khi thấy cô gái nhỏ tự mình biết mình như thế.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng ả, mềm mại của cô: “Sao em lại nói thế, nằm mơ thấy gì à?”
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em luôn quen với việc tùy ý phung phí lòng tốt của người khác dành cho em mà không biết trân trọng. Lần nào, khi mất đi rồi em mới muốn vớt vát lại.”
Cô nợ đại lão quá nhiều, nếu như có thể thực sự bầu bạn, cùng đại lão trưởng thành, cùng anh trải qua thời niên thiếu cô độc, nhạy cảm, gian nan.
Tần Nguyên Cửu không nhìn cô nữa: “Đồ ngốc, em chỉ cần làm chính mình là được rồi. Em không biết sự tồn tại của mình có ý nghĩa thế nào với người nhà, bạn bè thân thiết đâu.”
“Em cứ vui vẻ, thoải mái, mọi người đã hạnh phúc lắm rồi.”
“Đơn giản thế sao?” Kha Mỹ Ngu sửng sốt, cô ngồi thẳng dậy, nghi ngờ nhìn anh.
“Đương nhiên rồi.” Tần Nguyên Cửu xoa tóc cô: “Em vốn đã là hạt dẻ cười của cả nhà, nhìn thấy em, anh không biết những người khác nghĩ sao, nhưng trong lòng anh rất vui vẻ, giống như được tắm trong ánh nắng.”
Kha Mỹ Ngu ồ một tiếng, xoa xoa cánh tay: “Buồn nôn thế, anh Cửu, anh bình thường chút đi.”
Nói xong, cô cũng không còn cảm xúc buồn bã gì nữa, cô xoa cằm, nhớ lại món ngon trong mộng, sau đó gào rú lên, nảy xuống giường, mở cửa kiếm ăn.
Tần Nguyên Cửu cong môi: “Vu Nhi, lần này em nằm mơ thấy anh năm bao nhiêu tuổi đây?”
Ăn cơm xong, Tần Nguyên Cửu dẫn Kha Mỹ Ngu tới phòng làm việc của hiệu trưởng.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ hiệu trưởng Kỷ ra còn có bốn thanh niên xa lạ khác, họ đều cười rồi gật đầu với hai người.
“Hai vị này là đồng chí Tần và đồng chí Kha, các đồng chí này đều là người trong đoàn khảo sát từ thủ đô tới, hôm qua họ xem hai em biểu diễn xong, cảm thấy hai em rất có thiên phú nên muốn tuyển hai em vào đơn vị công tác trước, cho nên họ tới nghe xem ý kiến của hai em.”
Kha Mỹ Ngu nhìn Tần Nguyên Cửu theo bản năng, không hổ là trùm phản diện, đoán đâu trúng đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận