Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 560. -

Nói đến đây, tự nhiên Kha Mỹ Ngu thấy thương cảm: “Thực ra không phải tất cả đều theo như ý anh ấy, ở tận thế sao có thể chuyện gì cũng nghe theo em được? Anh ấy có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người bình thường khát vọng được yêu thương thôi.
Anh ấy có thể gánh vác áp lực, chiều chuộng em trong tình trạng đó đúng là không dễ dàng gì. Là em không biết cảm kích, mặc dù bọn em ở chung mười năm nhưng em nợ anh ấy quá nhiều.
Có lẽ vì như thế nên NPC là anh mới có dáng vẻ giống anh ấy. Cái này gọi là ngày nhớ đêm mơ sao?”
Thương cảm nhất thời khiến hứng thú của cô với đồ ngon đầy bàn bị giảm bớt ba phần.
Ứng Yến nhẹ nhàng kéo người ôm vào lòng: “Tại sao là mười năm?
Tại sao em lại xuất hiện vào năm bảy mươi lăm?”
Tim Kha Mỹ Ngu vọt lên, dù cho là giả cô cũng không muốn làm lộ ra quyết định ngốc nghếch, tự mình làm cảm động mình lúc đó.
“Haiz, lẽ nào khu vui chơi này cũng là anh chuẩn bị cho một mình em sao?”
Nhanh chóng chuyển chủ đề, Kha Mỹ Ngu lấy mấy túi giấy ở bên cạnh phòng đồ ăn, bọc không ít đồ lại rồi hào hứng gọi anh đi chơi.
Năm bảy mươi lăm, cô sống khá vui vẻ, hạnh phúc, chỉ là phải cách xa các sản phẩm điện tử, giống như đột nhiên từ thủ đô về nông thôn, từ màn hình màu chuyển sang màn hình đen trắng, từ mãn hán toàn tịch chuyển thành bị cắt giảm bữa ăn nhẹ, lúc đầu cô còn cảm thấy mới mẻ nhưng lâu dần, cô nhớ lắm những phương tiện thông tin phát triển của tương lai.
Ít nhất thì cuộc sống của cô cũng rực rỡ sắc màu, có thể du lịch vòng quanh thế giới khi nhàn rỗi.
Nhớ đến đây, cả người Kha Mỹ Ngu cứng đờ, hình như trong bùa chú cũng có một loại bùa dịch chuyển tức thời, chỉ cần lĩnh ngộ thấu đáo, vị trí dịch chuyển có thể ngày càng xa. Hơn nữa không phải còn có Vọng Đế Xuất sao, để nó biến thành chim bay qua đại dương, bản thân cô cũng có thể dạo quanh nước ngoài một vòng.
Nếu muốn quay về thì còn có chị dâu họ định vị mà, hoàn mỹ!
Kha Mỹ Ngu kéo Ứng Yến chơi hết các trò chơi một vòng, cổ họng hét đến khàn cả đi, trong khi cô còn thắc mắc sao giấc mơ lần này yên bình, tốt đẹp quá thể đáng thì tàu siêu tốc đột nhiên bị kẹt lại, treo ngược giữa không trung.
Ứng Yến cười nhạt, nắm tay cô: “Có sợ không?”
Tóc Kha Mỹ Ngu dựng thẳng lên, treo ngược khiến cảm giác bị dồn máu vô cùng chân thực, không thoải mái lắm: “Không đến mức sợ, bởi vì em đang trong mộng, cùng lắm là lúc ngã thì em trong hiện thực cũng bị ngã khỏi giường thôi...
Không đúng, anh Cửu ở đó, anh ấy sẽ không trơ mắt nhìn em ngã xuống giường.
Anh Cửu mà em nói chính là Tần Nguyên Cửu kia à?” Ứng Yến lạnh lùng hỏi.
“Ừm, ừm, chính là anh ấy, một trùm phản diện tốt thí trong sách, khá đáng thương nhưng con người không tệ lắm.” Đầu cô bị dồn máu, không kiêng kỵ gì kể ra hết.
“Dù sao thì chúng ta còn cách lúc được cứu một khoảng thời gian nữa, hay là em nói với anh về chuyện của anh ta đi.”
“Nói về anh ấy á?” Kha Mỹ Ngu cảnh giác: “Hay là nói chuyện của anh đi.”
Nói xem anh đợi lâu như thế mới có được cô gái trước mắt này trong mười năm, tại sao người khác lại chiếm được lợi!
Ứng Yến rất giỏi nhẫn nhịn.
Anh đè nén lại sự tàn bạo trong lòng, cười khẽ: “Anh sao, đương nhiên là ngày nào cũng chăm chỉ học hành, chuẩn bị tham gia thi đại học, nếu như thành tích không tệ, anh có thể trực tiếp vào trường quân đội số một trong nước.”
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc nhìn anh.
Trong hiện thực mới chỉ vài ngày thôi mà anh đã trưởng thành thế rồi, dáng vẻ đã ở lúc thành niên, chỉ là anh vẫn gầy gò, cơ bắp còn chưa nảy nở.
Đường nét ngũ quan hoàn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng quý phái, kiên định, tự tin.
“Không phải lần trước anh nói dùng ba năm để học xong chương trình cấp hai và cấp ba sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận