Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 765. -

Kha Mỹ Ngu không biết nhiều về các trường đại học dành cho người già, chỉ mơ hồ biết rằng người già cũng đến trường đại học. Ở đó học có thể kết bạn, theo đuổi sở thích, nâng cao kiến thức. Nói trắng ra là làm mọi cách để cuộc sống của người già trở nên phong phú, giúp họ luôn khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, mỗi ngày đều trôi qua trong vui vẻ.
Để đạt được điều này, cô đã viết một bản kế hoạch dày cộm, hơn nữa còn sửa chúng đến hàng chục lần.
Một khi Kha Mỹ Ngu hứng thú với việc gì đó, cô sẽ trở nên cố chấp và quyết tâm phải làm bằng được. Cho dù đang dựng chương trình với người khác trong đài phát thanh, cô cũng tranh thủ nhét việc này vào.
Cô có năng lực làm việc mạnh mẽ, nói tiếng nước ngoài lưu loát, điều hiếm thấy nhất là cô không có sự kiêu ngạo của người thành phố, luôn đối xử hòa đồng với đồng nghiệp, hơn nữa còn là người buôn chuyện rất giỏi.
Cô không thích tiết lộ những chuyện mình nghe được, nhiều nhất cũng chỉ chia sẻ với người nhà, đặc biệt là bà cụ. Rất nhiều lúc, cô chăm chú lắng nghe những gì người khác nói với vẻ mặt hứng thú và đôi mắt sáng rực, điều này khiến những người buôn chuyện có được cảm giác thành tựu.
Tất nhiên, khi ở cùng với những người thích buôn chuyện, một số tin tức vô hại về gia đình Kha Mỹ Ngu cũng có thể truyền ra ngoài.
Có một đồng nghiệp xin nghỉ phép vì chuyện gia đình, đã nhờ Kha Mỹ Ngu thay thế cô ấy.
Đây là một chương trình tình cảm, một nam một nữ sẽ phối hợp trả lời các cuộc gọi, giải quyết nhiều vấn đề khác nhau, tiện thể tán gẫu với mọi người rồi phát một vài bản nhạc hay.
Bởi vì trong chương trình có quá nhiều chuyện về nhà cửa, nên nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Kha Mỹ Ngu vừa xuất hiện, rất nhiều người không nhịn được lao tới chiếc điện thoại gần mình nhất, muốn được nói chuyện với cô. Cho dù không có câu hỏi thì nhận được vài lời chỉ dẫn cũng tốt.
Dù sao cô cũng được coi là một trong những người nổi tiếng, tuy không lộ mặt nhiều, nhưng giọng nói của cô có độ nhận biết cao, nhiều người vừa nghe giọng đã nhận ra cô.
Hơn nữa, cô giải quyết vấn đề rất khéo léo, đi thẳng vào chủ đề, rất nhiều việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Hơn chục cuộc gọi kéo dài nửa tiếng, trong lúc tạm dừng, người dẫn chương trình không khỏi cười nói: "Nghe nói năm đứa nhóc nhà Ngu Bảo Nhi đã vào mẫu giáo rồi?"
Mọi người thân với nhau rồi, nên không khách sáo gọi đồng chí nữa. Ngược lại, không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đều quen miệng gọi Ngu Bảo Nhi, làm cách nào cũng không thay đổi được.
Kha Mỹ Ngu cười đáp: "Mặc dù bọn chúng chưa được hai tuổi, nhưng lại vô cùng nghịch ngợm. Mọi người trong nhà đều đi làm, cũng đâu thể để chúng ở nhà cho người già trông đúng không?
Vậy nên tôi cho chúng vào nhà trẻ hết. Nhưng để tránh trường mẫu giáo bị chúng nó quậy tung nóc, tôi đã chia mỗi đứa vào một lớp khác nhau."
"Haha, thường thì những đứa bé chung một bào thai sẽ được nuôi dưỡng cùng nhau, từ nhỏ đến lớn đều học chung một lớp, thậm chí còn ngồi cùng một bàn. Hiếm có người mẹ nào như cô lắm, vừa vào mẫu giáo đã tách bọn chúng ra." Người dẫn chương trình ngạc nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
Kha Mỹ Ngu cũng cười nói: "Chính vì chúng được sinh ra một lúc, nên việc gì cũng làm cùng nhau, nhưng lại quên mất bản thân cũng có tính độc lập.
Mọi người đều mong mình có một người chị em hoặc một anh em song sinh, để có người luôn ở bên cạnh mình, không phải cô đơn, mà còn có một người tri kỷ. Nhưng khi thực sự có một người chị em hoặc anh em như vậy, nhận được ánh mắt ghen tị của người khác, mọi người cũng sẽ gặp phải sự phiền não tương tự.
Tại sao người khác là duy nhất, nhưng mình lại có một bản sao? Khi đưa ra lựa chọn, hai người thảo luận nhiều lần, sau đó quyết định nhường nhịn nhau, chôn vùi tính cách riêng của mình.
Tôi hy vọng bọn trẻ có thể lớn lên trong vui vẻ và hạnh phúc. Mặc dù bọn chúng sinh năm, nhưng mỗi người đều có con đường và lựa chọn của riêng mình. Không phải chịu ảnh hưởng của anh chị em, hay chạy theo đám đông một cách mơ hồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận