Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 384. -

Mẹ Kha nhíu mày: “Hai người họ đúng là càng sống càng hồ đồ. Có khi chúng ta tới cửa nhà ông ta phân tích người ta còn tưởng chúng ta ngứa mắt nhà họ. Ước gì có thể cầm chổi đuổi chúng ta đi.”
“Em dâu tư à, người ta đã giấu uống hết thuốc nửa tháng nay rồi, chúng ta đi nói cũng trễ rồi.”
Kha Mỹ Ngu thở dài, thật ra cô cũng có cảm giác giống mẹ.
Hai vợ chồng chú hai hồ đồ rồi, cũng đừng nên để đứa con trong bụng chịu tội.
Có điều Kha Mỹ Ngu cũng không có muốn nhúng tay chút nào, họa phúc ở đời khó mà lường trước được.
Đứa trẻ này có sống được hay không cũng là do số trời, không chừng nó không chịu nổi sự giày vò của cha mẹ, sẽ sớm thấy được cách làm người ở thế gian thôi? Nếu cô nhúng tay, có thể sẽ tạo thêm một người cơ thể yếu ớt trên cõi đời này.
Nếu nó có thể kiên cường sống sót qua thuốc đổi thai của lang băm kê, chắc cũng có số mệnh của mình rồi.
Dù sao lúc Kha Mỹ Ngu biết chuyện hơi trễ, hậu quả của thuốc đổi thai khó mà chuyển dời, nước linh tuyền cũng không phải vạn năng.
Mẹ Kha cũng khẽ thở dài: “Em hy vọng đứa trẻ kia không bị ảnh hưởng gì nhiều.”
Cô cả Kha nhún vai: “Đây là chuyện của người ta, chúng ta không thể nào quản được.”
Lúc ăn cơm, hai bà cô nhà họ Kha lần lượt ngồi bên cạnh Kha Mỹ Ngu, trìu mến nhìn cô vùi đầu ăn liên tục như bé heo.
Trước khi lấy chồng, hai người rất yêu thương Kha Mỹ Ngu, nhất là cô út Kha.
“Ngu Bảo Nhi của chúng ta đúng là một đứa trẻ có phúc, sau này trở thành sinh viên rồi, tốt nghiệp xong tổ chức sẽ sắp xếp việc cho, cả đời này không lo ăn mặc!”
Kha Mỹ Ngu cười cười, bưng bát ăn tiếp.
“Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt mấy đứa đã lập gia đình rồi. Sau này mấy đứa đi học ở tỉnh thành, hai cô cháu chúng ta một năm cũng không gặp được mấy lần.”
“Cô út, cô nói gì thế. Người ta nghe còn tưởng hai nhà chúng ta xa lắm ấy. Nếu như cô nhớ chúng cháu thì gọi điện hoặc là nhờ người gửi thư là được. Chúng cháu đi thăm cô hoặc đón cô tới cũng được mà.
Bây giờ giao thông phát triển rồi, xa lắm cũng chỉ vài ngày thôi.”
Kha Mỹ Ngu bỏ bát đũa xuống, rất nghiêm túc nói.
“Được được được, đây là ngày vui, là cô út không biết nói chuyện. Sao nào, nhân mấy ngày trước Tết tới chỗ nhà cô út ở vài ngày nhé?” Lần nào cô út tới cũng nói những lời này.
Lúc nguyên chủ còn nhỏ đúng là đi theo mấy lần.
Có điều sau khi nguyên chủ lớn lên, cô gái trẻ yếu ớt, không muốn đi xa như thế. Luôn ra sức từ chối đi làm khách nông thôn như trước, làm cho cô út rất buồn.
Lần này Kha Mỹ Ngu gật đầu trả lời.
Cô út chuẩn bị cả sọt lời khuyên cho cô, lúc này vừa mới nói chữ đầu thì đã có được câu trả lời làm mình hài lòng, thoáng chốc không thích ứng kịp: “Ngu Bảo Nhi, cháu đồng ý đúng không? Không được đổi ý đâu có, hai cô cháu chúng ta phải chơi ở nông thôn mấy ngày cho đã!”
“Đương nhiên, cô út, cháu có bao giờ nuốt lời đâu?”
Đúng lúc Kha Mỹ Ngu muốn đi xem thử rốt cuộc ai có bản lĩnh tới mức điều khiển được Hống, một trong thần thú thượng cổ thế này!
Mà hình dáng của Hống là gì thế.
Mới ra khỏi nhà tổ, Tần Nguyên Cửu đã nói: “Mấy ngày nay mệt rồi, anh cũng muốn thả lỏng một chút. Tạm thời đi chung với em tới trấn lân cận làm khách.”
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Người nhà của cô út em cũng nhiều lắm. Một mình em đi thì có thể ngủ chung một giường với cô út. Mà chú em phải đi ngủ nhờ ở nhà người khác. Nếu anh tới chẳng phải đuổi hai người già ra ngoài hay sao?”
“Em biết là anh rất quấn em. Có điều em đi qua trấn bên cạnh chơi vài ngày là về mà. Anh ngoan ngoãn ở nhà đưa mấy anh của em đi huấn luyện và học tập đi. Hơn nữa lò gạch cũng cần anh xem chừng mà. Ngoan, lần sau sẽ dẫn anh đi!”
Nói xong, cô cười vỗ vỗ vai anh, trong mắt lại khó nén được sự vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận