Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 834. -

“Chỉ cần bọn họ không làm ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, họ sẽ tự đứng dậy được.”
“Thực ra em cảm thấy đấy là lỗi của đàn ông, vợ thì có lỗi sai gì? Cha chồng đã từng nuôi các cô ấy được ngày nào sao? Hầu hạ cha mẹ chồng cũng chỉ là tận hiếu thay cho chồng thôi, không hầu hạ, thực ra trên mặt pháp luật cũng không có gì sai cả, nhưng trên mặt đạo đức thì sẽ bị chỉ trích.
Tại sao người đàn ông có thể về nhà, giang tay rảnh rang? Nói đến không hiếu thảo, bọn họ chỉ đẩy hết lỗi sai lên người vợ, nhắc đến đàn ông thì chỉ nói họ bị vợ quản, nực cười thật đấy.
Người đàn ông Hạ Hoa có hèn nhát hơn nữa thì ít nhiều gì cũng có chút chủ nghĩa gia trưởng, chỉ cần chạm vào giới hạn của họ, họ sẽ để mặc vợ mình làm chủ sao? Chẳng qua là tự bọn họ không quan tâm đến việc phải hiếu thảo này thôi.
Để trai tráng nhà họ Địch cảm nhận cuộc sống của ông cụ Địch đi.
Cũng không mất nhiều ngày lắm đâu, chỉ một tháng thôi, một tháng là đủ để nhìn thấu trái tim của những người xung quanh rồi.”
Nhà họ Địch đều không phải người cao thượng gì cho cam, nếu một người lao động mà hai chân không thể dùng được thì không sao, nhưng một tuần, hai tuần đều không khởi sắc gì, vậy e là người kia sẽ đoán rằng chân của họ cả đời này không thể đứng lên được nữa.
Đến khi ấy, người không có giá trị lợi dụng sẽ phải chịu cảnh ngộ thế nào đây?
Hai người đợi ở chỗ tối qua, đợi người nhà họ Địch đi làm trở về, chuyện kia lại lần nữa tái diễn nhưng lần này không chỉ hai người quỳ gối trên đất mà là tất cả trai tráng nhà họ Địch đều như thế!
Đừng nói người nhà họ Địch, đến cả thôn dân xung quanh đều cảm thấy cái lạnh gai người giữa ngày hè oi nóng.
Có lẽ họ đều cảm thấy nhà họ Địch kia chọc phải thứ gì đó vô cùng lợi hại nên mới phải chịu báo ứng như thế!
Người lớn tuổi nhân cơ hội này dạy dỗ con cháu: “Đã nhìn thấy chưa, trong nhà có người già giống như có báu vật vậy, người bất hiếu là mầm non mọc cong, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
Đám phụ nữ nhà họ Địch đi theo đều khóc thất thanh, thôn dân sợ đụng phải chuyện lạ nên vác công cụ lên chạy như chó, sau khi dập lửa liền vác cành cây chạy về nhà.
Đợi phụ nữ nhà họ Địch khóc mắng số mệnh bất công, bản thân mạng khổ xong, họ ngửa đầu nhìn, chỉ còn lại mấy người nhà mình thôi...
Bọn họ vừa mắng thôn dân tồi tệ, vừa hỏi xem đàn ông trong nhà thế nào rồi.
Đàn ông nhà họ Địch mặt trắng bệch, bọn họ không có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, ngoại trừ chân không có chút cảm giác nào. Nghĩ đến hai người ở nhà kia, và phản ứng của mọi người lúc sáng, trong mắt họ đều lộ ra tuyệt vọng.
“Vợ ơi, nếu như sau này anh không đứng dậy được, em, em có còn đối xử với anh tốt như lúc trước không?”
Trên mặt phụ nữ nhà họ Địch đầy miễn cưỡng, ban đầu đã sợ đến khó coi rồi, bây giờ lại còn bị đám đàn ông hỏi như thế.
Trong đầu bọn họ không nhịn được suy nghĩ miên man.
Lúc đầu bọn họ gả vào nhà họ Địch là thấy đàn ông nhà họ Địch tốt sao?
Không phải, bọn họ và nhà mẹ mình đều là người rất thực tế, rất nhiều gia đình khác cũng như thế, đương nhiên là phải cân nhắc điều kiện thực tế rồi. Nhà họ Địch có nhà gạch, lại còn nhà đầu tiên trong cả thôn, đàn ông nhà họ Địch ăn ngon, ai cũng cường tráng, là những người làm lụng giỏi giang, hơn nữa trong nhà còn có không ít khoản tiết kiệm.
Nhưng bây giờ tiết kiệm biến mất rồi, người nhà họ Địch càng ngày càng nhiều thêm, căn nhà gạch kia đã có cái cũ rồi, bây giờ đàn ông lại không thể làm việc, lẽ nào một nhà lớn bé phải trông đợi vào phụ nữ nuôi dưỡng sao?
Lúc trước bọn họ phải làm những công việc lặt vặt nhiều hơn đàn ông như giặt giũ, nấu cơm, quét dọn, trông con,... Bây giờ không chỉ phải làm nhiều hơn nửa công việc ngoài đồng ruộng, lại còn phải hầu hạ đám đàn ông nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận