Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 387. -

Tai Ứng Yến truyền tới cảm giác tê dại.
Làn da trắng nõn đột nhiên ửng đỏ, cảm giác khiến người ta tê ngứa như dòng điện chạy dọc toàn thân.
Xe gào rú lớn tiếng mà đám trẻ ở thùng xe không chống lại được thuốc ngủ nên đều ngủ say cả.
Ứng Yến chần chừ rồi học theo dáng vẻ cô, ghé sát tai cô.
Trên người cô gái nhỏ mang theo sự mềm mại, nghịch ngợm, sạch sẽ, mịn màng, lại còn cả hương sữa mê người nữa.
Khiến anh hận không thể nghe răng một miếng nuốt trọn cô.
Ứng Yến nuốt nước bọt, hít hà hương thơm của cô gái nhỏ rồi thì thầm: “Bởi vì anh muốn làm một thử nghiệm.”
Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ hỏi: “Thử nghiệm gì?”
Anh cười mà không đáp, có chút dáng vẻ cao thâm của ông trùm sau này.
Kha Mỹ Ngu không chịu nổi dáng vẻ này của anh, cô không nhịn được đưa tay kéo cánh tay anh rồi lắc lắc: “Ứng Yến ơi, mau giải thích cho chị gái nào...”
Ứng Yến lườm cô: “Em chắc chắn mình lớn hơn anh?”
“Em, năm nay em hai mươi chín rồi, đương nhiên lớn hơn anh!”
“Em từ đâu tới?” Ứng Yến thản nhiên nói.
Kha Mỹ Ngu không thèm nghĩ, miệng bô bô: “Đương nhiên là năm bảy mươi lăm...”
Ứng Yến thắc mắc nhưng anh thông minh không hỏi tiếp, tin tức cần đào ra từng chút một!
Anh chỉ cúi đầu, tự nhiên kéo tay cô ra, nhẹ nhàng thay cô xoa vết hằn trên tay.
Kha Mỹ Ngu đã bị đại lão với trùm phản diện sàm sỡ quen rồi, cô cũng không cần đề phòng một đứa trẻ.
“Lần này anh lại xảy ra chuyện gì thế?” Kha Mỹ Ngu hỏi: “Sao lần nào em đến anh cũng đều xảy ra chuyện vậy? Không phải bị đám trẻ bài xích, thì là bị mẹ kế ném đánh đòn, trời đất ạ, lần trước có sát thủ, bây giờ lại bị bắt cóc sao?”
“Anh đúng là có thể chất gặp lắm tai nhiều họa!
Thật không hiểu sao lớn lên anh lại lợi hại thế nữa.”
Ứng Yến cúi đầu, nghiêm túc hỏi: “Anh của tương lai lợi hại thế nào?”
Kha Mỹ Ngu hơi hếch cằm, đây là lần đầu tiên cô hào phòng, sùng bái và cả cảm kích thừa nhận: “Lợi hại, lợi hại lắm đó, xung quanh anh toàn là dị năng giả đỉnh cấp, bất kể là thể lực hay trí tuệ đều đứng đầu, quan trọng là bọn họ cực kỳ trung thành với anh!
Anh sẽ đứng đầu dẫn họ tạo ra một cứ địa cho người sống sót, đó là một trong năm cứ địa lớn nhất Hạ Hoa chúng ta...”
Nói đến đây Kha Mỹ Ngu chú ý thấy cổ Ứng Yến có dấu vết nhàn nhạt, nhất là ở sườn hai bên trái phải, giống như vết do mùa hè thường đeo vòng cổ để lại.
Cô khựng lại, đột nhiên trong lòng hơi xót: “Anh gặp được cô gái nhỏ có thể ép anh đeo vòng cổ rồi sao?”
Ứng Yến sửng sốt rồi lập tức cười gật đầu.
Kha Mỹ Ngu xoắn suýt một lúc rồi bắt đầu nói chuyện tình gà bông: “Ứng Yến nhỏ, nếu anh đã có người trong lòng rồi thì phải dũng cảm theo đuổi. Tình cảm giữa người với người rất trân quý.”
Anh rất ưu tú, em tin cô gái mà anh thích sẽ có một ngày thích lại anh.
Thế nên sau khi trưởng thành rồi, anh đừng quấn lấy em nữa nhé?”
Ứng Yến không nhịn được mạnh tay hơn.
Anh tiếp tục xoa nắn: “Tại sao? Nếu anh thực sự ưu tú như lời em nói, tại sao em lại không thích anh?”
“Haiz, anh đã có người mình thích rồi mà. Em có ngu đâu mà đi thích anh! Đây không phải tự tìm phiền não sao?”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt nhìn đỉnh đầu anh: “Hơn nữa...” Cô mím môi, nghĩ tới trùm phản diện ở cuộc sống thực, cô không nhịn được nói: “Hơn nữa hạnh phúc mà em muốn, anh không cho em được, sau này có lẽ chúng ta sẽ không ở trong cùng một thời không nữa.
Chi bằng chúng ta tự tìm hạnh phúc cho riêng mình vậy.”
Ứng Yến mím môi: “Vậy nên em tìm thấy hạnh phúc của mình rồi sao? Người kia là ai?”
Kha Mỹ Ngu cẩn thận quay đầu quan sát vẻ mặt anh, thấy anh không khóc, cô chần chừ rồi thì thầm: “Cũng không hẳn là thế, bởi vì em còn chưa chính thức bắt đầu với anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận