Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 553. -

“Phải đấy, bình thường thời khóa biểu của chúng tôi được sắp xếp kín cả rồi, từ sáng đến tối không lúc nào nhàn, chỉ cuối tuần mới có chút thời gian...”
“Tôi nghe nói góc ngoại ngữ là để mọi người tụ tập lại, dùng ngoại ngữ giao lưu sao? Chúng tôi nói không tốt, dùng ngoại ngữ sứt sẹo gia lưu với nhau không chỉ không có hiệu quả mà còn đã sai lại càng thêm sai?”
Một khi nhiều người thì sẽ có bạn học nói lên tiếng lòng của mọi người.
“Chỉ là bạn học mới vừa tới, muốn đến góc ngoại ngữ cho vui thôi, qua một, hai tháng, cơ bản là chẳng còn được mấy người!”
“Bạn học, cậu đừng khí công sức nữa, đây là chuyện rất bình thường...”
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Ngoại ngữ của tôi tốt lắm, mỗi chiều thứ bảy, tôi đều sẽ tới hành lang đá bên cạnh bẫy nghệ thuật, dạy mọi người ngoại ngữ, hơn nữa còn mang một ít bài văn ngoại ngữ hay tới cho mọi người đọc, học thuộc, chỉ cần mọi người kiên trì, thành tích ngoại ngữ sẽ tăng lên thôi.
Hơn nữa tôi sẽ cố hết sức xin được phát thanh vào buổi sáng, tăng thêm chương trình ngoại ngữ để mọi người nghe quen tai, nhìn quen mắt, dần dần nâng cao toàn bộ trình độ ngoại ngữ của mình.”
Mọi người đều bị lời cô làm nóng lòng giống như lúc này trình độ ngoại ngữ của mình thực sự được nâng cao rồi vậy.
“Bạn học Kha, nói cho chúng tôi nghe một đoạn ngoại ngữ đi. Để mọi người xem thử trình độ của cậu.”
Cũng không biết ai hét một câu để góp vui, những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Kha Mỹ Ngu gật đầu, trực tiếp hát một bài hát nước ngoài, lời nhạc nhấn mạnh sự đơn thuần, thoải mái và vẻ đẹp, khiến mọi người kinh ngạc không thôi, lại càng bội phục cô hơn.
Quả nhiên người so với người chỉ chuốc bực.
“Nếu bạn học Kha thực sự tham gia góc ngoại ngữ vậy tôi cũng đăng ký thử, nói trước rồi đấy nhé, nếu cậu chỉ nói cho hay chứ không đạt được hiệu quả như những gì vừa nói, chắc chắn tôi sẽ không kiên trì lâu đâu...”
“Đúng thế, chúng tôi tin tưởng bạn học Kha, chắc chắn sẽ tới thử...”
“Bạn học Kha, chúng tôi đợi cậu phát thanh ngoại ngữ vào buổi sáng đấy nhé...”
Rất nhanh mọi người đều viết tên, lớp, học viện của mình vào đơn đăng ký, hơn nữa còn tỏ vẻ vô cùng chắc chắn rằng thứ bảy sẽ đến góc ngoại ngữ đúng giờ.
Có thể nói bọn họ là nhóm đầu tiên hoàn thành vượt chỉ tiêu nhiệm vụ mời chào góc ngoại ngữ này, các thành viên trong tổ nhìn nhau, thở phào: “May mà chúng ta có bạn học Kha đánh đâu thắng đó, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể mời được vài tân sinh viên thôi.”
Thành viên cũ có ấn tượng vô cùng sâu sắc về chuyện này, rõ ràng các sinh viên đều rất thực dụng, không đạt được tiến bộ cực lớn, họ vốn chẳng tham gia đâu, chỉ có thể bịp bợm tân sinh viên.
“Vẫn còn một vấn đề nan giải lớn nữa.” Mọi người nhớ tới hùng biện ngoại ngữ, không nhịn được nhìn Kha Mỹ Ngu: “Bạn học Kha, cậu có sáng kiến gì hay cho cuộc hùng biện ngoại ngữ không?”
“Chúng ta là người của viện ngoại ngữ, mỗi năm có hai kỳ tuyển sinh là mùa xuân và thu, vì thế trình độ ngoại ngữ của các sinh viên khác nhau, nhưng không thể phủ nhận một điều là trình độ cao nhất thuộc về lứa sinh viên sắp tốt nghiệp, chuẩn bị đi làm.”
“Nhưng những sinh viên kia sẽ không tham gia vào tổ hùng biện của chúng ta, suy cho cùng lúc trước rất nhiều sinh viên đều tới tổ của hội trưởng, hơn nữa mười người đứng đầu cuộc thi hùng biện cũng toàn tới từ tổ này.”
Thành viên trong tổ đều hơi ủ rũ, tất cả người trong viện đều biết chuyện này nhưng gia nhập và Hiệp hội Ngoại ngữ, chỉ cần có quan hệ một chút thì đều chen nhau vào tổ này. Mà danh sách hoạt động được tổ chức, sinh viên ưu tú cũng đều bị tổ này mời chào đi.
Những học viên trong hai tổ còn lại chỉ thêm vào cho đủ số.
Có nữ sinh không nhịn được thì thầm vào tai Kha Mỹ Ngu: “Theo như trước đây, hội viên ưu tú gia nhập viện ngoại ngữ đều sẽ được mời chào vào tổ một, nhưng không biết tại sao bạn học Kha lại không vào đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận