Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 281. -

Cũng có không ít vợ chồng trực tiếp cắt đứt suy nghĩ ấy, hưởng thụ cuộc sống, dù sao thì lúc tâm trạng của họ được buông lỏng, thiên sứ nhỏ sẽ giáng xuống thôi!
Chỉ là điều khiến Kha Mỹ Ngu buồn bực không nằm ở đây.
Các hạng mục cô dùng máy mô phỏng để đo đều cho ra số liệu rất bình thường, mà cô vọng, văn, vấn, thiết cũng không thấy gì không đúng.
Sắc mặt Đông Nhị Mạch hơi trắng vẻ bệnh tật, thậm chí còn xanh xao nhưng số liệu và mạch tượng của cơ thể lại không nói lên điều gì!
Lạ thật đấy.
Đông Nhị Mạch và Lý Quốc Thắng đều lo lắng nhìn Kha Mỹ Ngu.
Kha Mỹ Ngu cúi đầu, cụp mắt nghĩ, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Chị dâu, em muốn vào phòng kiểm tra kỹ lại cho chị lần nữa.”
Kha Đông Biểu gật đầu, đứng lên dẫn cô tới phòng ngủ trên tầng hai.
“Chị dâu, chị nằm lên giường, nhắm mắt lại đi.” Giọng Kha Mỹ Ngu chậm rãi, có quy luật, dần dần khiến Đông Nhị Mạch buồn ngủ.
Cô lấy mấy lá bùa ra, bố trị Tụ Linh trận đơn giản trong phòng.
Xong xuôi Kha Mỹ Ngu mới đi tới trước mặt Đông Nhị Mạch, nắm tay cô ấy, dùng ý thức khống chế cho linh lực chậm rãi đi vào trong cơ thể cô ấy.
Một đám khí nhỏ như móng tay đang dán vào tử cung cô ấy, nó lạnh lẽo, u ám như rắn độc, ăn tất cả những kẻ xâm nhập như tằm ăn rỗi.
Mắt Kha Mỹ Ngu lóe sắc lạnh, nếu như cô đoán không lầm, đây là một loại chú thuật độc địa, hoàn toàn đối lập với phù y!
Chú thuật thông qua vật trung gian bị làm phép, tiến vào cơ thể người, quanh quẩn ở vị trí được chỉ định rồi cắn nuốt, từ đó hoàn thành mục đích.
Chú thuật rất khó bị dụng cụ kiểm tra ra, cũng không thể hiện qua mạch tượng, nó sẽ dần dần cắn nuốt sức sống của người bị nguyền rủa nhưng lại hiện rõ qua tướng mạo và dáng điệu.
Có rất nhiều loại chú thuật, nhưng loại lưu truyền trong nhân gian lại rất đơn nhất và dễ hiểu. Phần lớn là nguyền rủa bằng cách bôi máu của người thi chú thành chú văn lên trên lá bùa, sau đó đốt thành tro, nhét vào búp bê, túi thơm hoặc là khâu vào trong quần áo, chăn đệm.
Hoặc là lấy mỡ thi thể và oán cốt làm dẫn, gọi khí ô uế cắn nuốt tới, tụng lấy chú văn rồi phong kín vào vật trung gian!
Hoặc là thi pháp bằng gương hút âm lực, cổ mộc, ô…
Tuy Kha Mỹ Ngu không thể đoán chắc được chú thuật trong cơ thể Đông Nhị Mạch là loại nào, nhưng cô có thể vẽ bùa sinh khí mà khí ô uế cắn nuốt thích nhất, dẫn nó ra xa khỏi cơ thể, sau đó dùng thêm bùa ngăn cách.
Một khi khí ô uế gặp phải ánh mặt trời, lại không có cơ thể ký sinh để cung cấp sức sống thì nó sẽ tự nhiên mà tan biến giữa đất trời.
Sau khi loại bỏ khí ô uế, Kha Mỹ Ngu lại dùng thần thức giúp Đông Nhị Mạch chải chuốt lại cơ thể một lần, bổ sung sức sống đã bị xói mòn. Cô thu lại Tụ Linh Trận rồi mới búng tay một cái.
Đông Nhị Mạch từ từ mở mắt ra, cô ấy xin lỗi mà nói: “Đồng chí Tiểu Kha, có phải ban nãy chị ngủ quên mất hay không?”
Lúc này, Kha Mỹ Ngu đã đói nên bắt đầu ăn bánh quy ‘răng rắc răng rắc’: “Vâng, chị dâu, chị…” Cô ngừng lời một lát, dựa vào độ lớn tăng thêm của đám khí mà hỏi: “Trước hoặc sau khi chị kết hôn, chị có nhận quà của người không mấy quen thân hay là có đồ gì đặc biệt hay không ạ?”
Đông Nhị Mạch sửng sốt, sau đó cau mày suy nghĩ: “Chị chưa từng nhận quà, chỉ là…” Cô ấy nói thầm: “Chỉ là mẹ chị thấy người kết hôn cùng lúc với chị mới chỉ một, hai tháng đã có thai, bà ấy sốt ruột nên lén thay chị xin một con búp bê, bảo là có thể đưa em bé đến, vô cùng linh nghiệm.”
“Chị sợ mang tai họa đến cho bố chồng nên lén đốt bỏ. Cái này, cái này có phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận