Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 429. -

Trong thời cổ đại đến cả đế vương cũng vì tranh đoạt phù y mà không tiếc trưng binh thảo phạt.
Có thể nói phù y ra đời, thế gian đại loạn!
“Lạ lắm à?” Cô phồng má ăn, nhìn quanh một vòng rồi cười hỏi: “Tôi vừa hành nghề chưa lâu, chỉ như người mù qua sông, cũng mới học được chút ít bên ngoài thôi.”
Tề Bán Tiên thông minh, không thăm dò Kha Mỹ Ngu có được truyền thừa như thế từ đâu.
Dù sao thì anh ta cũng nhận định rồi, sau này anh ta phải đi theo hai vợ chồng này, có bị đuổi cũng không đi!
Trong lúc nói chuyện, chú Quý mở mắt, nhìn màn trên đỉnh đầu đến thất thần, sờ lồng ngực đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ông ta kinh ngạc hỏi: “Tề Bán Tiên, làm xong rồi sao?”
“Đúng thế.” Nói rồi Tề Bán Tiên để chú Quý nhìn vào trong bình sứ, con sâu to béo biến thành màu đen bởi vì hút no máu đỏ.
Chú Quý nhìn xong thì rợn tóc gáy: “Cậu định xử lý nó thế nào?”
“Đương nhiên là đem về phơi khô nghiền thành bột, phối thành thuốc bồi bổ cho cơ thể mấy người rồi. Đây là đồ đại bổ, uống mấy thang thuốc này xong, đảm bảo sức khỏe mấy người sẽ khôi phục lại một nửa, ít nhất cũng không cần lo về con cháu nối dõi nữa!”
Đang nói thì người nhà họ Quý lục tục kéo về.
Tề Bán Tiên làm tương tự, giải quyết hết cổ trùng trong cơ thể họ.
Bởi vì trong cơ thể những người không có cổ trùng sẽ không gây ra phản ứng đồng loại, nhưng vì sợ ảnh hưởng tới Tề Bán Tiên trong phòng, nên mọi người đều chờ đợi trong sân không dám đi lại, họ chỉ yên lặng ngồi dưới mái hiên, lo lắng nắm tay, ngây ngẩn cả người.
Trong đầu họ đều quanh quẩn lời Tề Bán Tiên vừa nói.
Hình như anh ta nói chỉ cần diệt trừ cổ trùng sau đó bồi bổ lại cơ thể, hương hỏa nhà họ Quý có thể truyền lại sao?
Bao nhiêu năm nay, từ khi đứa cháu đầu tiên trong nhà kết hôn tới nay cũng đã mười năm rồi, chỉ có ba đứa trẻ chào đời, hai đứa chết non, cảm giác đau đớn, tuyệt vọng ấy ăn sâu vào xương tủy họ.
Mấy bác gái và những người con dâu đã gả tới nhà họ Quý nhiều năm, cả những người con dâu nhỏ vì yêu mà phải chịu lời nguyền không con của nhà họ Quý đều đỏ mắt, không nhịn được mặc sức tưởng tượng ra những sinh mệnh mới sẽ tới.
Tất cả người trong nhà đã được lấy cổ trùng ra khỏi cơ thể, người tiếp theo chính là ông cụ Quý.
Ông cụ Quý kích động nắm chặt lấy tay Tề Bán Tiên nhưng ánh mắt cảm động lại nhìn về phía Kha Mỹ Ngu.
Ông ấy là người đã gần đất xa trời, thực ra ngoại trừ chết vì sĩ diện bên ngoài ra ra, chuyện gì ông ấy cũng đã nghĩ thoáng cả rồi, con người sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Có điều ông ấy không còn mặt mũi nào đối diện với cha mẹ và tổ tiên bên dưới suối vàng vì mình để nhà họ Quý từng lừng lẫy một thời chìm vào trong dòng sông lịch sử, không còn lại một người nối dõi nào!
Bây giờ, nỗi trăn trở cuối cùng trong lồng ngực ông ấy cũng biến mất rồi, sự xúc động trong lòng ông cụ Quý còn sâu nặng hơn tất cả những người khác trong nhà họ Quý.
Kha Mỹ Ngu chột dạ, cười ngượng ngùng.
Đều bảo gừng càng già càng cay, ông cụ vừa nhìn đã thấy được điểm mấu chốt của câu chuyện.
Tề Bán Tiên cười an ủi: “Ông cụ Quý, trong cơ thể ông cũng có cổ trùng, nửa người bị liệt cũng là bệnh do cổ trùng tạo ra. Tôi sẽ lấy cổ trùng ra, chắc chắn sức khỏe của ông sẽ tốt lên nhưng có thể khôi phục đến mức nào, tôi không thể đảm bảo.”
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Quý ứa lệ, ông ấy gật đầu, nhắm mắt lại.
Tề Bán Tiên vẫn nhìn Kha Mỹ Ngu, người này đã đổi bảy, tám loại đồ ăn vặt rồi, cô đang ăn kẹo que sơn tra tự chế.
Dán bùa bất động cho ông cụ Quý xong, tay nghề của Tề Bán Tiên đã vô cùng điêu luyện, kể cả là khi rạch mở đầu ông cụ ra.
Đợi anh ta lấy được cổ trùng ra, còn chưa kịp rải thuốc bột lên, Kha Mỹ Ngu tiến lên, lấy kim tiêm chọc vào vết cắt, rút máu bầm ra, ném cổ trùng to như hạch đào vào trong kho trữ lương thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận