Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 150. -

Kha Mỹ Ngu đi xa hơn trước đây, lợi dụng ngũ quan hơn người, cô chọn ra gà rừng, vịt rừng, thỏ, dê đều rất đẹp. Không ngờ tới cô còn gặp được một cánh rừng trúc hoang, bên trong có không ít chuột trúc béo mập mang giá trị thực phẩm và giá trị y học cao.
Chỉ là vật chết còn có thể đặt trong kho để tích trữ, những động vật nhỏ này đưa vào trong không gian thì sẽ chật chội lắm.
Kha Mỹ Ngu run rẩy mở bảng điều khiển mua sắm của hệ thống, quả nhiên nhìn thấy có mục lựa chọn thuê mượn hoặc mua đứt nông trường. Giá cả cao ngất ngưởng khiến cô nghi ngờ cuộc đời luôn, đó là giới hạn mà cô có kiếm điểm tới mệt chết cũng không chạm tới được.
May mà ánh sáng trong không gian từ bốn phương tám hướng chiếu đến, Kha Mỹ Ngu tiêu khoản tiền lớn mua một cái giá, ghép thành tầng hai bên trên linh điền, trải một lớp chống thấm rồi đắp lên một tầng đất dày, sau đó làm một cái ao nhỏ.
Cô trồng một đoạn trúc nhỏ rồi trải thêm lớp cỏ, dùng hàng rào để phân chia khu vực cho các loài động vật, sau đó đặt các loại tổ tương ứng vào, cuối cùng cũng chỉnh tề, thoải mái hơn nhiều.
Kha Mỹ Ngu là tu sĩ, bình thường dùng Thanh Trần thuật, xé một tấm bùa tạo mưa, nhặt trứng, vắt sữa, khống chế số lượng động vật nhỏ cũng chẳng mệt chút nào!
Hôm sau, vừa mới sáng sớm, bà cụ phát hiện ra trong phòng mình có thêm một giỏ thịt lớn, một đôi gà rừng, hai cặp vịt rừng, hai đôi thỏ, hai đôi chuột trúc, còn có hai cái đùi lợn rừng, mỗi cái nặng chục cân.
Bà ấy lập tức hiểu ra ý của “Hoàng đại tiên”, bà cụ giữ lại một nửa, phần còn dư ra thì bọc vào trong rổ, bên trên đậy lên vài cân lương thực, sau đó bà ấy gọi lão tứ đến: “Trong thôn của mẹ vợ con trồng ít lúa mì, lạc, đậu cũng không có nhiều, mẹ gói cho con một ít mang sang nhé.”
Nói xong, bà ấy mở giỏ lương thực ra, để lộ đồ vật bên dưới, có một số lượng lớn thịt, bà ấy thì thầm: “Đêm qua Hoàng đại tiên đưa tới đó, con cứ nói là đám cháu trai nhà ta đi một ngày một đêm mang từ trên núi xuống cho.”
“Người trên núi không bị kiểm soát chặt về chuyện ăn thịt nhưng con cũng phải bảo bọn họ đừng làm lộ ra.”
Lão tứ nhà họ Kha gật đầu: “Mẹ giữ lại chưa?”
“Đương nhiên, làm gì có lần nào mà Hoàng đại tiên không nghĩ tới Bảo Nhi nhà chúng ta.” Bà cụ vui vẻ nói: “Đi mau đi, mấy năm nay vợ con phải chịu ấm ức, hôm nay mấy đứa con phải lấy lại mặt mũi cho nó đấy!”
“Nó là công thần lớn nhất của nhà chúng ta.”
Vì thế ăn cơm sáng xong, cả nhà lão tứ vác hai giỏ đồ, trong tay xách hai cân thịt tươi, hớn ha hớn hở đi xuất phát tới làng Bạch Nam!
Kha Mỹ Ngu quấn lấy Tần Nguyên Cửu, lề mề ở phía sau.
Tôi bám... được hai mươi.
Tôi lại bám... được hai mươi.
Tôi còn bám nữa... được hai mươi.
Tần Nguyên Cửu không khách khí lách người qua một bên, nhíu mày, vô cùng không hiểu lãng mạn: “Đồng chí Kha, em có cái tật gì thế? Vừa mới gặp mặt là lại quấn lấy quần áo anh!”
“Muốn nói gì thì nói đi, đừng có nũng nịu, nếu không anh lại cho rằng em có ý đồ xấu xa với anh.”
Kha Mỹ Ngu rất muốn có tự trọng, quay đầu rời đi ngay nhưng hôm nay cô còn chưa kiếm đủ giá trị hòa bình.
Huống chi hôm qua chuẩn bị nhiều đồ quá, giá trị hòa bình chỉ còn có hai chữ số!
Cô hoảng lên, không thể không cung phụng ông thần tài này.
“Anh Cửu...” Cô cười muốn bao nhiêu ngọt có bấy nhiêu ngọt, tiếng gọi muốn bao nhiêu nũng nịu thì có bấy nhiêu nũng nịu, mụn nhọt trên người đều rơi mất một tầng.
Gọi yêu được một trăm!
“Xin hãy gọi anh là đồng chí Tần.” Tần Nguyên Cửu nghiêm chỉnh sửa lại.
Kha Mỹ Ngu cũng cười rồi gật đầu: “Em biết rồi, nhưng chúng ta lúc nào cũng gọi nhau là đồng chí Kha, đồng chí Tần, người ta sẽ cảm thấy chúng ta là cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng...”
“Lẽ nào đây không phải sự thật sao?” Tần Nguyên Cửu khó hiểu nhướn mày.
“Nếu như anh không sợ nắm đấm thép của năm anh trai em, vậy em sẽ tiếp tục gọi anh là đồng chí Tần.” Kha Mỹ Ngu đắc ý chỉ năm người anh trai cao to của mình.
Quả nhiên cô thấy Tần Nguyên Cửu biến sắc, ấm ức hừ lạnh.
Kha Mỹ Ngu cười ngang ngược: “Anh Cửu... anh Cửu... anh Cửu... anh cắn em đi!”
Tần Nguyên Cửu sầm mặt, trong đôi mắt ẩn chứa bão tố, anh hận đến nghiến răng: “Em cứ đợi đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận