Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 778. -

Bà cụ Kha cười ha ha: “Đúng thế, thích nhìn thì nhìn đi, cho họ ghen tị đến chết.”
Không gian trong phòng không đủ lớn nhưng nướng thịt bên ngoài rồi mang vào phòng ăn thì được.
Gọi điện thoại qua, Kha Mỹ Ngu nói rõ mọi chuyện xong, có điều cô còn chưa đặt ống nghe xuống thì tiếng gõ vang lên.
Đây là ám hiệu giữa họ, là mật mã được tạo ra trong cứ địa mạt thế.
Ý của cô là bảo anh mua chút đồ giả vờ, tự cô có thể lấy trong không gian ra.
Bây giờ thời tiết lạnh, mặc dù dưới sự quản lý của họ, đã có kỹ thuật trồng rau củ quả trong nhà kính nhưng chu kỳ sinh trưởng của cây còn chậm, hơn nữa nhà kính đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa mở rộng trên diện tích lớn.
Nhà kính nằm ở vùng ngoại ô, cả đi cả về cũng hơi xa.
Ứng Yến cũng gõ ống nghe, tỏ ý mình hiểu rồi, sau đó lại nói thêm mấy câu rồi mới cúp máy.
Bà cụ không ngồi yên nổi, bà ấy kéo ông cụ ngồi xe ba bánh trong nhà ra chợ, nhìn xem có thể tìm được gì không.
Kha Mỹ Ngu cũng khóa chặt cửa lẫn cửa sổ lại.
Chợ đã được xây dựng, diện tích rất lớn, những nơi khác có bán rau vào buổi sáng. Mà ở nơi này từ sáng đến năm giờ chiều đều bán đủ mọi loại với đủ số lượng.
Nhưng cái đủ loại này cũng bị cố định do thời vụ, mùa đông rau cỏ khá đơn giản, chỉ có khoai tây, bí, cà rốt, cải thảo,... sau đó là đậu phụ, giá đỗ, mầm tỏi...
Thịt thì có bán không ít nhưng cần phải có phiếu thịt.
Quanh quanh một vòng, mua nửa xe rau rồi tiêu sạch phiếu thịt trong nhà, hai ông bà cụ mới hài lòng quay về.
Buổi trưa hầm sườn với khoai tây, cà rốt thịt viên, thịt xào mầm tỏi, ăn cơm tẻ, uống canh tảo bẹ với tôm.
Bàn cơm của họ còn được chuyển đến trước cửa sổ để người ta có thể nhìn rõ những món ăn thế nào.
Sườn nhiều thịt, dáng vẻ còn hoàn chỉnh, lắc một chút là thịt rơi ra. Thịt viên được chiên lên, từng viên vàng rụm, cơm đã nấu chín lại được rang lên, rắc chút gia vị thơm nhưng vẫn không làm mất đi cảm giác giòn giòn.
Mầm tỏi được trồng trong phòng cách cửa sổ, mùa này hiếm có màu xanh tươi như thế, nhìn thôi là muốn ăn.
Lúc Ứng Yến về, anh mang theo giá nướng vừa hàn xong, lại còn cả một túi nguyên liệu nữa.
Kha Mỹ Ngu nhận lấy, thực ra bên trong chỉ có hai, ba loại rau trồng trong nhà kính thôi. Rau được trồng trong nhà kính không ít nhưng chu kỳ dài, số lượng có thể thu hoạch về không nhiều.
Nếu thực sự chọn lọc thì cũng chỉ có thể hái mỗi loại đủ cho một nhà ăn, chỉ là còn chưa đến thời điểm vàng để thu hoạch nên ít nhiều gì cũng bị thiệt.
Có điều chút thiệt thòi này không tính là gì, lấy đồ bên trong không gian của cô thay thế một chút để chủng loại rau dưa được đa dạng.
Mấy người ở trong bếp sơ chế nguyên liệu, sắp xếp khung, đĩa cẩn thận.
Lúc Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến ra, ông cụ đã nhóm lửa lên rồi.
Đặt một cái nồi lên giá trước, bà cụ bỏ dầu vào trong, bắt đầu xào các loại thức ăn đám trẻ thích ăn như kẹo, khoai lang kén, khoai tây chiên, củ mài thái lát, chân gà, còn có thịt viên cà rốt, củ sen, thịt chiên, cuối cùng mới là tôm cá, hải sản các loại.
Mùi vị chiên rán vô cùng nồng nàn, theo gió đông lạnh lẽo bay khắp đại viện.
Ông bà cụ quen biết không ít bạn tốt ở đại học dành cho người cao tuổi nên họ sai con cháu đi mời một vòng.
Đám trẻ học theo, cũng muốn tặng cho bạn mình chút đồ ăn.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến tất nhiên là tán thành rồi, họ dùng giấy làm thành không ít các túi nhỏ to như lòng bàn tay, trong mỗi túi đựng một ít đò để bọn nhỏ cầm đi tặng.
Còn họ thì đứng ở xa xa phía sau để bảo vệ.
Bọn nhỏ lễ phép mời các bạn đến tham gia tiệc nướng nhà mình.
Người nhà họ Lăng trơ mắt nhìn nhà họ Kha như tán tài, đưa hết đồ ăn tặng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận