Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 533. -

Nữ đồng chí của văn phòng thủ đô cũng cười phụ họa: “Đồng chí Văn nói rất có lý, sinh viên trong tỉnh thành chúng ta rất thông minh, ham học, bất kể là được phân đến đâu cũng sẽ là sự tồn tại đứng đầu. Hiệu trưởng Kỷ nhất định phải chọn cho chúng tôi vài hạt giống tốt đó.”
Hiệu trưởng Kỷ cười gật đầu.
Ông chỉ thấy tiếc cho Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu, sau đó lại không khỏi vui mừng.
Mặc dù đều là công việc nhưng bằng cấp khác nhau đại diện cho điểm lấy đà của mỗi người cũng không giống nhau, điểm lấy đà ghi dấu xem người đó đi được bao xa, nhảy được bao cao!
Suy cho cùng những người này nhìn trúng hai đứa trẻ kia là vì năng lực và sự ưu tú của hai đứa.
Hai đứa trẻ có thể kháng cự lại sự dụ dỗ, kiên định dùng tri thức võ trang cho bản thân quả thực không dễ, dù cho là ông cũng suýt nữa thì lẫn lộn đầu đuôi.
Năng lực có thể từng chút một được nâng cao nhờ thực tiễn nhưng kiến thức tích lũy phải được học tập một cách có hệ thống từ trong trường, hơn nữa đại học không phải lúc nào cũng giảng dạy kiến thức suông, mà từ học tập kiến thức năng lực của họ cũng sẽ từng bước được nâng cao.
Thân là hiệu trưởng, Kỷ Mạc Ninh dùng rất nhiều lý luận giáo dục tiên tiến của nước ngoài ví dụ như hình thức huấn luyện để các sinh viên nâng cao năng lực chứ không học kiến thức bằng cách ghi nhớ kiến thức chết.
Cũng chính những sinh viên được lý luận giáo dục đó bồi dưỡng ra, sau khi tốt nghiệp đã đảm nhận những chức trách, công việc khác nhau rồi nhanh chóng trở thành trụ cột vững chắc, gặt hái được thành công tốt đẹp, từ đó hoàn toàn xây dựng lên danh tiếng của nhà trường!
Lúc Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu chuẩn bị ra khỏi phòng, Tống Nhạc Tuyền lại lần nữa lên tiếng: “Hai vị đồng chí, hai người chắc chắn rằng mình đã suy nghĩ rõ ràng rồi sao?
Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, nói không chừng hai vị sẽ hối hận vì quyết định hôm nay. Đài phát thanh thủ đô của chúng tôi không phải ai muốn đến đều có thể đến, kể cả sinh viên trong các trường danh tiếng trên thủ đô cũng muốn lôi kéo quan hệ với chúng tôi đó.”
Lần này không cần Tần Nguyên Cửu lên tiếng, Kha Mỹ Ngu đã cười rồi quay người: “Đồng chí Tống, hai chúng tôi suy nghĩ rất rõ ràng rồi. Tôi không muốn sau này lúc tham gia làm việc sẽ bị người ta lôi bằng cấp ra nói.
Hôm nay chúng tôi có thể cùng các người đi làm nhưng dù sao, chúng tôi đều chưa tốt nghiệp đại học, trên giấy tờ chỉ có thể viết học lực cấp ba. Sau này đơn vị có chuyện gì tốt, nói không chừng chúng tôi cũng sẽ bị kẹt lại vì học vấn, đến lúc đó, chúng tôi có hối hận cũng hết cách rồi.”
Mấy người trong phòng đầy bụng lửa giận, bọn họ đều đã vươn cành ô liu rồi nhưng hai đứa trẻ này lại làm như không thấy, đây là lần đầu họ gặp phải tình huống như này kể từ khi vinh quang nhận chức, trở thành niềm hâm mộ của hàng xóm, bà con họ hàng.
Bọn họ cũng muốn xem xem từ chối lời mời của mình xong, hai đứa trẻ này có thể lăn lộn tới trình độ nào trên thủ đô!
Hiệu trưởng Kỷ thấy thế vội cười rồi kéo sự chú ý của mấy người kia lại, sau đó lấy ra một xấp hồ sơ của sinh viên đưa họ chọn.
Ra khỏi phòng làm việc, Tần Nguyên Cửu đẩy xe, lúc này khí trời đã bắt đầu ấm áp trở lại, cây cối khô khốc cũng xanh mơn mởn, đến cả ngọn gió thoảng qua mặt cũng yếu đi, mang theo sự thoải mái và tươi mới.
Kha Mỹ Ngu nhãn nhã đá viên đá, nhẹ nhàng ngâm nga.
Bài vở đại học căng thẳng, cả ngày cô bị trói ở phòng học, một nửa ý thức nghe bài giảng, một nửa khác vào không gian làm việc, thời gian trôi cũng nhanh, gần như chỉ chớp mắt là một ngày đã qua rồi.
Mười năm ở tận thế, Kha Mỹ Ngu hoài niệm được trải qua cuộc sống đại học thêm một lần mãi, không ngờ tới sau khi sống lại, cô thực sự được trở lại lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận