Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 595. -

Khóe môi Kha Mỹ Ngu hơi cong lên, các sinh viên nữ ở Học viện Ngoại ngữ đều rất lợi hại, ít nhất tâm cơ của bọn họ có thể sánh ngang với nửa cung đấu.
Vương Học Anh không chỉ nhẹ nhàng bác bỏ thỏa thuận được một nửa sinh viên học viện chứng kiến ​​như một trò đùa để khuyến khích tổ hai, mà vì là một trò đùa nên thỏa thuận đó không được tính. Những thành viên tổ hai bị người ta chơi đùa như những kẻ ngốc, mà Kha Mỹ Ngu cũng sẽ vì câu nói cuối cùng của Vương Học Anh, trở thành mục tiêu cạnh tranh giữa các thành viên mới và cũ trong hội.
Thật sự là một mũi tên trúng hai con chim!
Kha Mỹ Ngu nhướng mày, cười nói: "Thì ra những thứ nôn ra từ miệng còn có thể ăn lại từng miếng một, chậc chậc, sở thích của Hội trưởng Vương quả nhiên không giống người thường."
Lời cô nói rất thẳng thắn, khiến trong đầu không ít người lướt qua hình ảnh đó, đã có sinh viên nữ dạ dày nông không khỏi phát ra âm thanh nôn mửa.
“Ơ kìa, hội trưởng Vương, cô nhìn xe, đã có một số sinh viên rất ngay thẳng tỏ ra chán ghét cái gọi là trò đùa này, ghê tởm không thể chịu đựng được.”
Nói xong, sắc mặt Kha Mỹ Ngu thay đổi, nghiêm nghị nói một cách mỉa mai: “Người Hạ Hoa chúng ta luôn coi trọng lời hứa, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nhất ngôn cửu đỉnh, một lời nói tựa một gói vàng, kết quả đến chỗ Hội trưởng, nó lại trở thành một trò đùa.
Cho dù có phải là trò đùa hay không, tôi nghĩ không chỉ cô biết mà cả các thành viên của tổ một tổ ba phía sau cô cũng biết rõ hơn.
Lừa mình dối người đến trình độ này đã phá vỡ sự hiểu biết của tôi.
Nếu cô vẫn là Hội trưởng, để tránh sau này tôi như một con khỉ thường bị người ta chơi đùa, tốt nhất tôi nên rời khỏi câu lạc bộ. Câu lạc bộ có bầu không khí không tốt về sau sẽ không tồn tại được lâu."
Nói xong, cô không để ý tới phản ứng của mọi người, xoay người cười đi về phía Tần Nguyên Cửu vẫn đang lặng yên chờ ở cửa.
“Chờ một chút, bạn học Kha, tôi cũng rời khỏi câu lạc bộ!” Hạ Hải Phượng và Hoắc Thành Phương cũng chạy tới.
Các bạn cùng lớp đã chạy về phía Kha Mỹ Ngu, cùng với các thành viên cũ và mới của tổ hai sau một tháng qua đã tin tưởng và thậm chí ngưỡng mộ cô, cũng đều hưởng ứng, kiên quyết bước ra ngoài mà không quay đầu lại.
Ngay cả tổ trưởng cũng thật tổn thương nhìn Hội trưởng: "Bạn học Vương, đây là Hiệp hội Ngoại ngữ của trường Đại học Bách khoa tỉnh chúng ta, không phải là nơi để cậu ra vẻ ta đây, lợi dụng việc công để trả thù riêng. Cậu tự giải quyết cho tốt đi!"
Nói xong lời này, anh ta tựa hồ như trút được gánh nặng, cả người thoải mái theo kịp tốc độ của mọi người.
"Cậu, các cậu, các cậu cho rằng như vậy có thể ép tôi sao?" Vương Học Anh tức giận nói: "Chẳng lẽ các cậu không cần học phần sao? Hiệp hội Ngoại ngữ nói là hiệp hội, nhưng nó có quan hệ mật thiết với chuyên ngành của chúng ta, dễ dàng lấy được học phần hơn các câu lạc bộ khác nhiều.”
Nhưng mọi người không chút do dự, cô ta nói: "Được, các cậu cứ việc rời đi, ai sợ các cậu uy hiếp chứ? Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, các cậu muốn quay đầu lại cũng không thể. "
Tuy nhiên, những lời này của cô ta thậm chí còn không có sức mạnh của một chiếc lông vũ, bay đi như một cơn gió.
Sau khi rời khỏi giảng đường, mọi người nhìn nhau, không nhịn được cười rộ lên.
"Bạn học Kha, cậu không cần cảm thấy áp lực tâm lý, từ lâu chúng tôi đã mất kiên nhẫn với sự lãnh đạo của cô ta. Cô ta thấy chúng tôi không khen ngợi cô ta, luôn chèn ép chúng tôi."
"Đúng vậy, cô ta muốn phát huy thực lực thì phải dựa vào tổ hai và tổ ba chúng tôi hỗ trợ. Cô ta coi mình là bà lớn, mọi người phải tâng bốc cô ta sao?"
"Lần này chúng ta thắng trận, sau đó lại rời Hiệp hội, thật sự là hãnh diện một phen!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận