Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 782. -

Thế nhưng đường con cháu của bọn nó lại quá tốt, đám nhỏ cứ hết đứa này đến đứa khác chui ra, phải tiêu bao nhiêu phiếu, bao nhiêu tiền mới nuôi nổi đây? Cả gia đình khổng lồ thế này, cuộc sống trôi qua hết sức căng thẳng, trong tay bà ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền hưu, bị hết đứa này đến đứa khác vừa dỗ vừa lừa, lại bị con gái đòi chút ít, đúng là hận không thể chia một đồng ra làm hai mà tiêu.
Nhưng từ khi đứa cháu gái này được nhận về, bà ta không ngừng nhận được đồ hai vợ chồng Lăng Nghệ Phi có, chất lượng cuộc sống trực tiếp được nâng lên một bậc.
Bà ta cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với đứa cháu gái lớn lên bên cạnh thì có thể thân thiết với đứa cháu mới nhận về này được bao nhiêu, còn chẳng phải bà ta thấy đối phương vung tay thoải mái sao.
Lăng Nghệ Phi thở dài: “Cháu không biết phải nói với bà thế nào nữa. Cháu suy nghĩ mấy ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định nên nói cho bà biết.”
Càng như thế, bà cụ Lăng lại càng tò mò: “Rốt cuộc là có chuyện gì, cháu đừng vòng vo nữa, mau nói đi.”
“Cháu, hình như cháu không phải con cái nhà họ Lăng.” Lăng Nghệ Phi thấp thỏm cúi đầu vò góc áo.
“Gì vậy?” Bà cụ Lăng lạnh lùng.
“Là đôi cha mẹ kia của cháu, cha mẹ cháu chỉ muốn móc nối với nhà họ Lăng nên mới hàm hồ trả lời qua loa câu hỏi của cháu. Khiến cháu hiểu lầm một số chuyện, cho rằng bản thân là con cháu nhà họ Lăng.” Lăng Nghệ Phi đỏ mắt nói.
“Trên vai cháu từng bị bỏng nhưng trước khi bị bỏng không hề có vết bớt, nhưng cháu không nhìn thấy phía sau lưng, lúc hỏi cha mẹ cháu, bọn họ đều nói là có. Lại, lại còn nói hình dáng như thế nào nên cháu mới tưởng là thật.
Hơn nữa ngọc bội trên cổ cháu cũng là vì có lần ngã xuống nước, không cẩn thận túm được, bị cha mẹ cháu lấy mất, sau đó xem như của hồi môn. Cháu tưởng mình là con cháu nhà họ Lăng, ngọc bội này bị cha mẹ thu về mất.
Cháu không cố ý mạo danh mình là con cháu nhà họ Lăng. Cha mẹ cháu cũng chỉ nhất thời bị thủ đô mê hoặc, bây giờ họ đều dằn vặt trong lòng, không nhịn được nói với cháu.
Cháu không chấp nhận được, cũng không muốn vượt qua đạo đức trong lòng mình nên nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói ra.”
Bà cụ Lăng tức đến đập bàn: “Nhà họ Lăng chúng tôi có thể bị mấy người qua mặt thế sao? Hay cho một đôi thôn dân, khiến trên dưới nhà họ Lăng chúng tôi bị mấy người đùa giỡn!
Một câu nhận sai là xong rồi sao?
Lúc nhà họ Lăng chúng tôi nhận cô về, người trong bốn đại viện đều biết, bây giờ mặt mũi nhà họ Lăng biết giấu vào đâu?”
Lăng Nghệ Phi mím môi: “Thực ra cha mẹ cháu có thể nói mọi chuyện trùng hợp, chính xác như thế là đều vì trong nhà có người như vậy.”
Bà cụ Lăng không có ý kiến gì với việc nhận nhầm cháu gái, cũng không thèm để ý mặt mũi gì cả, chỉ nghĩ nhân cơ hội này kiếm về chút đỉnh là tốt rồi. Không ngờ tới người kia lại ném cho bà ta một quả bom.
“Là ai?”
Lăng Nghệ Phi khẽ cười: “Chính vì người này quá lợi hại nên cháu mới không muốn làm lỡ mọi người nhận nhau.
Điều kiện trong nhà khó khăn, cháu hiểu rõ, đám nhóc kia có thể ăn cho nhà nghèo kiết xác. Cháu dùng hết khả năng của mình để bù đắp cho anh chị em, các cháu trong nhà, có điều, năng lực của cháu có hạn, chẳng bằng người ngày nào cũng được ăn ngon ăn đủ kia.”
Bà cụ Lăng nhìn cô ta chằm chằm: “Đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói là ai đi!”
Lăng Nghệ Phi gật đầu: “Ban đầu nhà cháu là phòng hai, người kia là Kha Mỹ Ngu của phòng tư Kha ở đối diện nhà chúng ta. Trên lưng cô ta có vết bớt hình con bướm đỏ thẫm, ngọc bội cũng là của cô ta.
Không tin bà có thể tìm người hỏi thử. Hơn nữa mẹ cháu nói lúc sinh cháu, bà nội cháu nhìn thấy ông cụ ôm một đứa bé từ ngoài về. Nếu không, dựa vào kiến thức của mẹ cháu, làm sao có thể bịa ra câu chuyện kín kẽ đến nước cũng không lọt như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận