Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 134. -

Bà cụ thở dài, lẩm bẩm: “Giao cho ai bà cũng chẳng yên tâm nhưng cháu gái lớn rồi, không cần bà nội nữa.”
Nói xong, bà ấy bắt đầu đuổi Tần Nguyên Cửu đi, nhét đèn pin vào trong lồng ngực anh: “Mặc dù hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi nhưng còn chưa tổ chức hôn lễ, trong thôn chúng ta còn chưa thừa nhận hai đứa là vợ chồng.”
“Muộn như vậy rồi, cháu còn không về, chắc chắn hàng xóm sẽ đàm tiếu.”
Tần Nguyên Cửu cười đáp lời, nào dám dừng lại, anh bước nhanh ra ngoài.
Thực ra Kha Mỹ Ngu còn chưa ngủ, cô đưa thần thức chìm sâu trong không gian, thân thể sẽ trong trạng thái ngủ say tự nhiên.
Cô đang tham lam hấp thụ tri thức, bắt đầu học từ kết cấu nhãn cầu đến công năng, nguyên lý, sau đó nguyên nhân hình thành nên bệnh mù màu, làm thế nào để chẩn đoán vân vân.
Không chỉ có vậy, cô còn đọc hết một lượt những tri thức có liên quan đến phương diện này trong không gian, sau đó mua không ít sách y và ghi âm y tế có thẩm quyền trong trung tâm mua sắm của hệ thống.
Thần thức của Kha Mỹ Ngu rất mạnh mẽ, đủ để nhìn qua là không quên, lại thêm cô cũng không ngốc, trước đây thành tích kém là do cô lười học, năm cuối cùng của cấp ba, cô đột phá cũng thi được vào trường cao đẳng.
Cho nên năng lực học tập của cô cũng được coi như không tệ, thời gian một đêm bên ngoài, trong không gian đã là năm ngày năm đêm.
Khi mặt trời treo cao, người nhà họ Kha bắt đầu ăn cơm trưa, Kha Mỹ Ngu đói đến cúi người bò dậy.
Bà cụ với mẹ Kha đau lòng không thôi, họ ra xoa đầu, xoa tay cô: “Đứa nhỏ này, mấy ngày nay sao lại mê ngủ như thế? Có phải chỗ nào đó không thoải mái không, hay là chúng ta đến bệnh viện xem thử xem nhé?”
“Mẹ, bà nội, con đói, để con ăn cơm trước rồi nói sau đi.” Cô kiệt sức mở miệng.
Hai người vội vàng đáp lại, một người đỡ cô, một người bê đồ ăn đến.
May mà bây giờ chia nhà rồi, Kha Mỹ Ngu là người nhỏ nhất trong nhà, thiên vị hơn cũng không có chút áp lực nào.
Một bát trứng hấp thịt băm, một nửa nồi thịt ba chỉ kho với cơm, một bát mì cá, còn có lạc rang, ớt bột xối dầu nóng!
Bà cụ nhìn Ngu Bảo Nhi vùi đầu ăn như heo con, tâm trạng cũng tốt, bà ấy ăn thêm được nửa bát cơm.
Đặt bát đũa xuống, nhìn chiếc bàn được quét sạch sẽ, Kha Mỹ Ngu thỏa mãn bê nước mật ong đến trước mặt bà cụ, mặt mày vui vẻ mím môi, có một loại cảm giác cuối cùng cũng sống lại rồi!
Bản thân thi đại học cũng chưa từng cố gắng như thế, cô cũng liều mình vì các anh trai rồi.
“Bà nội.” Kha Mỹ Ngu hoàn toàn tin tưởng bà cụ.
Cô hiểu rõ lòng tin này của bản thân cũng là do cá chép làm tăng lên.
“Bà có biết tại sao dạo này cháu cứ ngủ mãi không dậy, dáng vẻ mệt mỏi không?”
Bây giờ bà cụ cả ngày bị cháu gái ảnh hưởng, thần kinh căng thẳng, nhìn ngó xung quanh, thấy mọi người ai cũng bận bịu, chỉ có hai bà cháu nhãn rỗi thì thầm to nhỏ.
“Tại sao thế? Lẽ nào có thần tiên kéo cháu vào mộng rồi chỉ điểm sao?”
Kha Mỹ Ngu kinh hãi, ngây ngốc nhìn bà cụ: “Bà nội, sao bà biết ạ?”
Bà cụ cũng kinh ngạc, sửng sốt nhìn Kha Mỹ Ngu: “Thật sao?”
“Ừm.” Kha Mỹ Ngu tiếp tục ôm cổ bà nội, hai người xoay người lại, quay lưng về phía cửa, thì thầm bằng âm lượng nhỏ nhất: “Bà nội, không phải lúc trước cháu nói mình có được một cuốn sách sao? Tối nào cháu cũng gối lên sách ngủ nên mơ thấy một ông cụ râu trắng dạy học cho cháy! Dạy cháu cái gì mà vọng, văn, vấn, thiết, xem tranh mạng lưới gân mạch của cơ thể, học châm cứu, lại còn vẽ y phù kỳ lạ lắm.”
Nói rồi cô rút một lá bùa màu vàng trong túi áo ra, đưa đến trước mặt bà cụ, đắc ý nói: “Cái này tối qua cháu vẽ đó, lúc tỉnh lại nó ở ngay bên gối.”
“Cháu nghe nói các anh trai ăn nấm độc bị mù màu, trong lòng nóng ruột không thôi, mà cháu vừa sốt ruột là đi ngủ ngay.”
“Sau đó sư phục cháu dạy cháu vẽ cái này cả đêm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận