Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 372. -

“Đồng chí Tần chỉ tạm thời bị đày xuống thôn Lạc Phượng thôi, anh ấy có bản lĩnh, lại đến từ thủ đô, cô cho rằng anh ấy thật lòng thật dạ muốn cưới vợ nông thôn à? Đoán chừng anh ấy bị người trong thôn ép cưới ấy chứ.
Ha, xinh đẹp thì đã sao, còn không phải là thôn nữ có tí vận may mới có thể học đại học sao, làm thế nào cũng không che giấu được cái học vấn cấp hai cùng mùi đất tanh trên người!”
Theo như cô ta thấy, người đẹp thì có thể đẹp đến mức nào, trong thiên hạ này, trước mắt, người như người này chẳng được bao nhiêu.
Ngoại trừ thứ này ra, Tả Nghệ Hàm cô ta cũng không kém cạnh gì, cô ta đẹp từ bé đến lớn.
Cô ta không tin người đàn ông này sẽ từ bỏ, không cần tiền đồ rộng mở, nhất là đàn ông đến từ nơi như thủ đô, dã tâm rất lớn, sao có thể cam tâm cưới một người phụ nữ dưới nông thôn chứ?
Làm việc trong bưu điện, kể cả ở thủ đô cũng là công việc béo bở, có thể nói đến tỉnh thành rồi, cô ta cũng có thể dựa vào cha mình để nhận đãi ngộ được mọi người nâng niu.
Càng huống chi bây giờ cô ta chủ động vươn cành ô liu.
Kha Mỹ Ngu chỉ mũi mình, đắc ý gõ má: “Ồ, ngại quá, tôi chính là bà Tần chỉ có học vấn cấp hai và mùi đất tanh không che nổi mà cô nói đó! Nhưng mà cô để mọi người đánh giá xem bây giờ ai tanh mùi đất hơn?”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, suy cho cùng lúc đầu người muốn đến xem hôn lễ của nhà họ Kha và nhà họ Lý chỉ là số ít, trong hàng xóm ngồi xe kéo tới đây cũng mang theo người nhà.
Bọn họ thấy gương mặt trắng nõn, mềm mại như có thể véo ra nước của Kha Mỹ Ngu rồi lại nhìn Tả Nghệ Hàm mệt mỏi, mặt bị gió lạnh thổi tái đi, gần như ai cũng có thể cho ra đáp án.
Nhưng họ nào dám không nể mặt người thành phố, thế là mọi người cùng tỏ vẻ không nhìn, không nghe thấy.
Tả Nghệ Hàm đắc ý nhướn mày: “Thôn nữ à, trên thế giới này, vẻ đẹp là thứ không đáng giá nhất!
Nếu hôm nay đồng chí Tần vì ngoại hình mà chọn cô, đợi sau này lúc cô nhan sắc phai tàn rồi, anh ấy vẫn sẽ chọn cô gái nhỏ mặt hoa da phấn.”
Kha Mỹ Ngu cười lạnh, không thể nào, trùm phản diện trong tiểu thuyết luôn độc thân, con cá chép nhỏ là cô đây đã phá vỡ cục diện đó.
“Trả lại câu nói đó cho cô đấy, nếu như hôm nay đồng chí Tần vì quyền thế mà chọn cô, đợi khi anh ấy lên tỉnh rồi, gặp được sự giúp đỡ lớn hơn, cô cũng sẽ trở thành đồ bỏ!”
Tần Nguyên Cửu không nghe tiếp được nữa, anh trực tiếp kéo người về cạnh mình, bất lực trừng cô: “Nói năng cho đàng hoàng!”
Tả Nghệ Hàm kích động, hếch cằm lên đến mức sắp ngang bằng chóp mũi: “Nhìn thấy chưa, mẹ tôi chỉ hơi để lộ ra tin cha tôi là ai thôi, đồng chí Tần đã đứng cùng chiến tuyến với tôi rồi.”
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng lườm cô ta rồi cúi đầu, kéo lại cổ áo cho Kha Mỹ Ngu: “Anh không quan tâm em đấu khẩu, vả mặt người khác thế nào nhưng không được lôi anh vào, cũng không được lấy anh làm giả thiết.
Chuyện này sẽ không xảy ra, Tần Nguyên Cửu anh kiếp này, kiếp sau và đời đời kiếp kiếp về sau nữa sẽ chỉ cưới một mình Kha Mỹ Ngu em làm vợ!”
Kha Mỹ Ngu ngẩn ra nhìn anh.
Cô không biết trong câu nói này của Tần Nguyên Cửu có mấy phần là thật hay anh chỉ đơn thuần làm ra vẻ trước mặt mọi người, nhưng không thể không nói, trong lòng cô vẫn vô cùng rung động.
Đời đời kiếp kiếp, anh không giống như đang nói ra những lời ba hoa nhưng nếu như anh nghiêm túc, Kha Mỹ Ngu nghĩ tới hai người mới quen biết nhau có hai tháng, có thể có bao nhiêu tình cảm đây, sao có thể thăng cấp lên đến trình độ đến chết không rời được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận