Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 820. -

“Ông ấy nói với tôi, ông ấy không thể chết, ông ấy phải trở về nhà. Ở nhà còn có vợ con đang đợi ông ấy. Ông ấy không thể chôn xác ở nơi đất khách quê người được!
Mọi người đều cười ông ấy nhớ nhà, nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, ông ấy đều lao ra phía trước. Nếu không bị gãy chân, bây giờ ông ấy đã trở thành một vị tướng thực sự rồi, lúc đó các người còn nói ra những lời bạc bẽo như vậy hay không?
Các người biết những thứ ông ấy mang về là cái gì không? Chúng chính là những chiến lợi phẩm, mỗi một thứ đều nhuộm màu tươi, chính ông ấy đã mạo hiểm thu thập chúng trong tiếng súng đạn để cải thiện điều kiện cho nhà mình.
Các người coi ông ấy là gánh nặng, coi thường tiền bạc và đồ đạc ông ấy mang về, vậy thì hãy trả lại mọi thứ, mời bảo mẫu chăm sóc cho đến khi ông ấy chết, chứ đừng cầm dao rạch vào tim ông ấy như vậy.”
Người trở về từ chiến trường đẫm máu, thường mang theo mùi thuốc súng ảm đạm không thể xóa mờ, trong lời nói cũng chứa đầy sự tang thương. Cuộc đời giống như một cuộn tranh, trải ra trước mắt mọi người một khung cảnh bi thương hoang tàn.
Lẽ nào những người lính trên chiến trường không sợ chết sao?
Không, tất cả đều là người bằng xương bằng thịt, đều muốn sống sót trở về nhà đoàn tụ với vợ con, nhưng thứ họ mang trên lưng chính là tương lai của tất cả người dân Hạ Hoa. Họ không thể rút lui, chỉ có thể tiến về phía trước.
Những người còn sống không hề cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn phải mang trên mình trách nhiệm tiến về phía trước. Đồng đội xung quanh lần lượt ngã xuống, cảm giác đau đớn đó đã biến thành tê dại, cuối cùng biến thành sự bình tĩnh khi đối mặt với cái chết. Tất cả điều này đủ khiến người ta sống trong những cơn ác mộng cả quãng đời còn lại.
Họ không cầu xin sự thông cảm từ gia đình, cũng không mong đợi người nhà làm gì nhiều, lẽ nào một trái tim chân thành cũng không thể cho họ sao?
"Nếu như lúc trước các người không tự nguyện chăm sóc ông ấy, giữ ông ấy ở đây chịu giày vò vì danh tiếng và tiền mồ hôi nước mắt của ông ấy, đã vậy còn luôn miệng nói vì máu mủ nên mới thưởng cho ông ấy đồ ăn.
Haha, cả đời lão Triệu tôi đã gặp rất nhiều chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại người mặt dày như các người!
Nếu các người đã không quan tâm đến tình thân, thì đừng nhòm ngó những gì có được từ ông ấy, hãy cút ra khỏi đây ngay."
Người phụ nữ không vui: "Ông già, ông là ai? Đồng chí trong đồn công an còn không quản được chuyện nhà tôi, làm gì đến lượt ông xen vào?
Tôi khuyên ông, nếu ông thực sự muốn tốt cho lão già đó, thì hãy đi mau đi, kẻo ông ấy phải nhịn đói hai ba ngày vì ông!"
Thấy cô ta trắng trợn đe dọa, ông cụ Triệu tức giận đến mức muốn đá cửa.
Kha Mỹ Ngu ngăn ông ấy lại: "Ông ơi, ông đừng tức giận. Tội lợi dụng anh hùng không phải là tội nhỏ, chúng ta hãy quay về nói với tổ chức, đừng ở đây đối đầu trực diện với họ nữa."
Nghe thấy câu này, trong lòng người phụ nữ có chút do dự, tiếp tục nói: “Cô đang hù dọa ai vậy? Đừng tưởng chúng tôi sẽ sợ, nếu tổ chức thực sự coi trọng ông ấy thì đã không làm lơ ông ấy mấy chục năm qua rồi.”
"Vậy cô cứ chờ là được." Kha Mỹ Ngu nói xong thì đỡ ông cụ quay về.
Cuộc cãi vã kết thúc đột ngột khiến người trong sân hoảng sợ.
"Vợ thằng cả, bọn họ thật sự muốn tìm người sao?" Bà cụ có chút sợ hãi, bọn họ thật sự đã đối xử tệ bạc với ông cụ, bất kỳ ai nhúng tay vào cũng có thể khiến họ khốn đốn.
Người nông dân có hung hãn đến đâu, trước mặt quan trên vẫn phải tỏ ra rụt rè.
Người phụ nữ mở to mắt: "Vậy thì hãy ngăn họ lại, không phải chỉ là một ông già và một con nhóc thôi sao? Nhúng tay vào chuyện người ta làm gì không biết!"
Nói xong, cô ta gọi hết đàn ông và phụ nữ trong nhà, sau đó đẩy cửa lao ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận