Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 307. -

Mẹ Kha cảm động đẩy lại: “Mẹ, đây là đồ tốt có thể cứu được mạng người, có cầu cũng chưa chắc đã được, mẹ cất đi đi. Nhà họ Lý người ta làm gì có thứ đồ tốt nào là chưa từng thấy, sao có thể vì một gốc nhân sâm mà quyết định chuyện hôn nhân của con cái được?”
“Cầm đi, chỗ mẹ còn nhiều đồ tốt lắm, hay là lấy thêm linh chi nữa nhé?” Nói xong, bà cụ quay đầu, lấy một cây linh chi to đùng từ trong hòm ra.
Mẹ Kha ngẩn người, nhân sâm, linh chi đều được người ta nói là linh đan diệu dược, ngoại trừ có công hiệu kinh người ra, quan trọng là chúng đều là dược liệu rất hiếm có, nhất là vào thời buổi này.
Sao mẹ chồng bà lại giấu chúng như cất đường viên, móc ra hết cái này đến cái khác?
Kha Mỹ Ngu cười hì hì, dùng vải đỏ bọc nhân sâm lại: “Bà nội, mẹ, hai người không cần đẩy tới đẩy lui, nhân sâm có tốt hơn nữa thì cũng phải dùng đúng chỗ mới có thể thể hiện rõ công dụng.
Dược liệu cất giữ trong thời gian dài, hiệu quả sẽ biến mất, đến lúc đó chúng ta có khóc cũng muộn.”
Bà nội Kha cười ha hả: “Đúng thế.”
Mẹ Kha cảm động nhận lấy, trong lòng càng thêm kiên định, sau này khi bản thân hưởng phúc con cháu, bà nhất định sẽ đón mẹ chồng lên ở cùng.
Một gốc nhân sâm hai trăm năm, hai hũ rượu hoa hòe Kha Mỹ Ngu ủ từ gạo Tử Linh và nhiều loại y phù khác, hai xếp vải mua từ thủ đô, lại thêm đôi gà rừng, thỏ rừng, nai rừng tươi sống mà Hoàng đại tiên vừa đưa tới.
Bởi vì hôn sự còn chưa được định ra, bọn họ gian nan đợi từ sáng sớm đến tận chiều tà, kết thúc công việc từ sớm, xong thì tắm rửa, thay quần áo, ăn diện chỉnh tề, sau đó xuất phát tới nhà họ Lý.
Kha Mỹ Ngu tặng ông lão trông cổng một bình rượu hoa hòe nhỏ, có lẽ nó có thể làm giảm bớt cái tật ở chân do chiến tranh gây nên từ xưa của ông lão.
Trùng hợp là lúc này bốn người nhà họ Lý cũng từ nơi làm việc về, Lý Quốc Thắng mua đồ ăn trong nhà ăn.
Cả nhà đều không biết nấu cơm, lần nào mẹ Lý đến thăm con gái cũng phải mặt dày mang nguyên liệu nấu ăn đến nhờ hàng xóm làm giúp.
Bình thường nhà họ ăn ở nhà ăn, có thể ăn được đồ hợp khẩu vị không hoàn toàn dựa vào may mắn.
Phải dựa vào may mắn tức là bình thường họ đều trong trạng thái miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Hôm nay nhà bếp nấu mì với nước trắng cho bớt việc, chỉ có chút cải thảo xào thịt băm, canh cà rốt trứng gà. Mặc dù có thịt, có trứng nhưng trên cơ bản họ đều không nhìn thấy, nước canh cũng nhạt nhẽo không thấy dầu mỡ đâu.
Ba người kia vừa nhìn, vẻ mong đợi trên mặt đã hóa thành thất vọng tràn trề.
Lý Quốc Thắng nghĩ tới hai ngày nay mình với Nhị Mạch đều mệt mỏi nên đề nghị: “Mẹ, cuối tuần chúng ta đi thăm em gái đi.”
“Em gái ở xa chúng ta, lại còn lười về nhà, không biết lúc nào mới tìm đối tượng đây. Con thấy mẹ vẫn nên thu xếp cho nó đi.”
Mẹ Lý liên tục gật đầu, nói lên tiếng lòng của mấy người: “Nhóc con kia thích ăn sườn, sớm mai mẹ đi chào hỏi, nhờ đầu bếp giữ lại xương sườn ngon nhất, sườn hầm với khoai tây hoặc bí đao là ngon nhất, canh sườn chan cơm cũng rất ngon.”
Một nhà bốn người đều không nhịn được nuốt nước bọt.
Bày bát đũa xong, mẹ Lý thở dài: “Cái nết em gái con, con cũng biết rồi đấy, từ bé đến lớn lúc nào nó cũng có chính kiến, thị trấn của chúng ta không lớn, nó cũng mười mấy tuổi rồi mà chưa nhìn trúng một ai.
Hay là đợi cha con được thuyên chuyển về tỉnh rồi chúng ta lại đi nghe ngóng thêm xe, chắc chắn có thể tìm được người khiến em gái con gật đầu.”
Bà ấy vừa nói xong, nhà họ Lý đột nhiên im lìm.
Lúc đầu từ trấn Hóa Nguyên, vượt qua thành phố rồi được điều thẳng lên trên tỉnh đã là một chuyện khó, huống chi gần đây chủ nhiệm Lý bị người ta bôi nhọ, e rằng đến lúc đó, đến cả tư cách đề cử thôi cũng sẽ bị lấy mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận