Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 711. -

Bây giờ mọi người đều rất hướng nội, trầm tính, không giỏi ăn nói, ngoại trừ gia đình có quan hệ, những người còn lại đều yên phận đợi tổ chức và trường học sắp xếp, hơn nữa tình thế bây giờ cũng đều như thế, tư duy của mọi người cứng nhắc, sẽ không nghĩ tới chuyện tìm cơ hội kiếm tiền cho chính mình, cũng không có bao nhiêu cơ hội kiếm tiền chờ đợi những người ngốc nghếch như họ.
“Bạn học Kha, có, có thật không? Cô nghe ai nói thế?”
“Đấy là Hanks đó, từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa đều không có vị trí trống, chỉ trong thời gian một tháng thôi đã tuyển thêm nhân viên thời vụ, cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi gì đó nữa. Chắc chắn Hanks kiếm được rất nhiều tiền, phúc lợi, đãi ngộ của nhân viên trong đó cũng rất tốt, nếu như có thể đến đó làm việc, không phải chúng ta sẽ mạnh hơn các đàn anh, đàn chị ba hoa xu nịnh kia nhiều sao?”
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu: “Tin tức nội bộ đấy, đương nhiên rồi, nếu như thể lực của mọi người tốt, không muốn vận dụng kiến thức của mình thì có thể đi làm quen các con ngõ của thủ đô rồi làm nhân viên giao hàng cũng không tệ.”
Việc kinh doanh của Hanks đúng là rất nổi, hơn nữa Ứng Yến tiến hành nhiệm vụ đòi nợ đã giúp đỡ được không ít gia đình có hoàn cảnh khó khăn.
Tiền trong tay hai vợ chồng thoải mái hơn, cũng ủng hộ, góp sức mình vào kiến thiết tổ chức, họ cùng bàn bạc và thế là một loại công việc thời vụ là giao hàng ra đời.
“Nếu mọi người có hứng thú, khi về tôi sẽ nhờ người nghe ngóng, báo cho mọi người tin tức chính xác nhất nhé? Dù sao thì đây cũng là ý tưởng sơ bộ của người ta, họ hàng nhà tôi thấy tôi học chuyên ngành này nên mới nói thêm vài câu thôi.”
“Chắc chắn rồi, có tiền không kiếm là đồ ngu.” Hồ Dĩnh vội gật đầu, túm chặt cánh tay Kha Mỹ Ngu: “Ngu Bảo Nhi, ba năm tới, tôi sẽ bám lấy cô cùng lăn lộn.”
Những sinh viên khác đáng thương nhìn cô.
Hai phần ba bọn họ đều là sinh viên vùng khác, một phần ba là người bản địa có cha mẹ làm công nhân viên chức, điều kiện không tê nhưng trong nhà nhiều anh chị em, cuộc sống cũng không dư dả gì.
Con cháu nhà cao cửa rộng không chơi với họ.
Kha Mỹ Ngu nhướng mày: “Vậy được, ngày kia tôi sẽ báo tin cho mọi người, có điều tôi đã nói trước rồi đấy, nếu chuyện này thành công, mọi người phải dốc hết trình độ, nghiêm túc làm việc.
Trong mắt người khác chúng ta là một tập thể, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, trường học chúng ta không chỉ có chúng ta học ngoại ngữ, cả thủ đô cũng không phải chỉ có trường chúng ta có viện Ngoại ngữ. Người cạnh tranh nhiều lắm, chỉ khi có thực lực, chúng ta mới có thể giành được việc.”
Bọn họ nhao nhao vỗ ngực đảm bảo, chỉ cần chiếm được, chắc chắn sẽ không để vụt mất...
Trong nhà không thiếu tiền, lúc Ứng Yến thu dọn tứ hợp viện, anh đã sắp xếp các đường dây.
Kha Mỹ Ngu không cần báo với Ứng Yến, cô gọi một cuộc điện thoại cho Charles, tóm tắt đơn giản lại sự việc: “Tôi cảm thấy báo đáp tổ chức không thể chỉ ủng hộ về mặt kinh tế, quan trọng hơn là phải nâng cao tinh thần và trình độ văn hóa. Năng lực của chúng ta không cao, chỉ có thể bắt đầu từ chuyện nhỏ.
Hanks có vị trí thuận lợi, nằm ở trung tâm thành phố, làm ăn khấm khá, đã được xem là một cửa hàng mang tính biểu tượng của cả thủ đô cũng như Hạ Hoa, có tầm ảnh hưởng nhất định.”
Charles từng sinh sống ở nước ngoài, hiểu rõ tính quan trọng của ngôn ngữ.
Lúc còn ở nước ngoài, anh ta thường được ông nội dẫn tới thăm bà con họ hàng, thỉnh thoảng lại nói đến sự phát triển của Hạ Hoa.
Trong nhận thức của họ, Hạ Hoa sớm muộn gì cũng mở cửa trở lại, bước ra ngoài quốc tế, vậy thì ngoại ngữ sẽ được mọi người coi trọng. Không phải cổ nhân có một câu nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao, trên chiến trường kinh tế, khoa học kỹ thuật cũng vẫn như vậy, nước Hạ Hoa muốn vượt qua các quốc gia khác thì phải hiểu được ngôn ngữ, phong tục tập quán của người ta mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận