Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 461. -

Mẹ Kha cười khẩy nói: “Vậy chị đến tổ chức mà hỏi, xem thuốc chuyển thai này rốt cuộc là thật hay giả.
Để tôi xem xem, chị có lành lặn trở về được không!”
Như vậy càng tốt, hai nhà mỗi bên nắm một chuôi, chẳng ai sợ ai.
Đổng Hữu Lan có chút không cam lòng, chỉ đành hung dữ nói: “Các người không được gây sự ở đây nữa, nếu không tôi sẽ gọi đồng chí trong cục đến phân xử đấy!”
“Đường này là do chị xây hay cây này là chị trồng? Tôi đứng ở đây còn không có quyền được nói chuyện nữa à?” Mẹ Kha nhếch mép cười khẩy: “Chị đi đi, tôi sợ gì chứ?
Tôi cũng đến chỗ đứa con rể quý giá của chị hỏi xem chỗ thuốc lấy từ chỗ chồng tôi có giúp cậu ta thăng quan phát tài không!”
Đổng Hữu Lan chột dạ, đã qua hai ngày, chỗ thuốc kia đã được đưa đến mấy nơi rồi, mặc dù là được bí mật chuyển đến nhưng thiên hạ làm gì có bức tường nào kín gió. Nếu như để người khác biết chỗ thuốc này lấy từ chỗ nhà tổ Kha, vậy thì chuyện Kha Khánh Thư mưu hại anh em ruột của mình cũng bị lộ.
Hơn nữa, nếu những người lấy được thuốc lần theo manh mối tìm đến nhà tổ Kha, vậy thì nhà bọn họ phải làm sao?
“Cô, thôi bỏ đi, dù sao trước giờ cô gào cũng không ít, nếu cổ họng cô tốt thì cứ gào tiếp đi!”
Nói xong Đổng Hữu Lan đóng sầm cửa lại, không thèm ăn cơm, vào nhà tự hờn dỗi.
Kha Khánh Thư và Kha Tinh Nguyệt nhát gan không ai quan tâm đến bà, tiếp tục ôm chỗ màn thầu trắng hiếm có gặm, húp canh trứng, ăn dưa chua đã nhỏ dầu mè, trong những ngày đông giá rét như này quả là đẹp như mơ.
Còn Kha Mỹ Ngu ở ngoài cửa không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với mẹ.
Mọi người đều khen hay.
Phụ nữ nhà họ Kha lại bắt đầu một đợt chiến tranh mới, bên cạnh còn có Vọng Đế Xuất không sợ thêm dầu vào lửa.
Mãi đến khi trời sẩm tối, gió bắc gào thét, dân làng mới tiếc nuối trở về nhà.
Vọng Đế Xuất thu hoạch được không ít, không chỉ trẻ con trong làng, mà ngay cả mấy cô con dâu, các bác gái, các bà thím, các bà lão, thậm chí đàn ông cũng mang một ít đồ tốt từ nhà đến.
Người một viên kẹo, người một miếng bánh ngọt, còn có rất nhiều loại trái cây sấy khô thơm phức tự làm ở nhà, Vọng Đế Xuất đều không từ chối, nhiều người đương nhiên cũng nhiều đồ.
Đồ không tốt, nó cũng rất thẳng thắn quay ngoắt đi, nhưng lại khiến mọi người bật cười lớn, nói rằng chú chim này quá thông minh.
Nó càng như vậy mọi người lại càng ra sức trêu.
Vọng Đế Xuất khó chịu, cao giọng hét lên: “Còn cho chim ăn không, không cho là chim về nhà bây giờ!”
Lúc này đám người mới vội vàng góp đống đồ ăn ngon trên tay lên.
Mắng xong, phụ nữ nhà họ Kha tinh thần sảng khoái, nhao nhao thảo luận xem tối nay về ăn gì.
Lúc này ở cổng làng có một thanh niên đi xe đạp, mặc bộ quần áo công tác màu xanh tươm tất đi vào.
“Đồng chí anh tìm ai vậy?” Vài người đứng ở cổng làng không nhịn được tiến lên hỏi.
Thanh niên kia mỉm cười nói: “Tôi tìm đồng chí Tần Nguyên Cửu của làng Lạc Phượng các chị, cho hỏi anh ta sống ở đâu vậy?”
“À, hóa ra là tìm con rể của chú tư Kha, tôi biết tôi biết.” Mọi người đều hăng hái giành dẫn đường, tiếp tục đi xem màn náo nhiệt tiếp theo.
“Đồng chí anh đến từ đâu vậy?”
Thanh niên vừa đẩy xe nhiệt tình đi theo dân làng, vừa kiên nhẫn thỏa mãn sự tò mò của mọi người: “Tôi là cán sự của văn phòng tuyển dụng nhà máy gạch ở trấn Hóa Nguyên, lần này tới tìm đồng chí Tần là để thảo luận về vấn đề tuyển người của làng mình trước năm mới.”
Một câu nói không khác gì một quả pháo nổ lên trời, khiến tất cả mọi người chết lặng tại chỗ, trong đầu văng vẳng tiếng gì.
Tuyển người trước năm mới = thanh niên làng Lạc Phượng = miếng cơm manh áo!
Làng Lạc Phượng bọn họ cách trấn Hóa Nguyên hai ngọn đồi, sản xuất ở ruộng vườn cũng bình thường, chẳng được coi là vùng đất giàu có, những cô gái có điều kiện đều không gả vào đây, các chàng trai cũng không dựa vào quan hệ để bước ra ngoài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận