Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 427. -

Tần Nguyên Cửu gật đầu, đứng dậy phủi bụi trên người: “Đúng thế, thiếu niên học hành cho cẩn thận đi, đợi khi anh trở thành nhất đại tông sư rồi quay về thủ đô, trở lại vị trí cũ còn khó sao?”
Tề Bán Tiên ôm chặt chồng sách, im lặng một lúc lâu, mười mấy năm lo lắng hãi hùng và nhẫn nhịn khiến anh ta hiểu được phải cư xử khôn khéo và cẩn thận từng li từng tí.
Giờ phút này, anh ta cảm nhận được sự lạnh lẽo và cứng rắn trong lòng nhưng trong đó cũng bao gồm cả kiên định và hy vọng trước nay chưa từng có!
“Được, tôi hứa với anh.” Anh ta gật đầu rồi đáp lời.
Nhưng đợi khi anh ta ngẩng đầu lên, chỗ đó không thấy người đâu nữa.
Trên một vài phương diện, hai vợ chồng kia đúng là kỳ lạ giống hệt nhau!
Hôm sau, vừa mới sáng sớm, Tề Bán Tiên đã xuất hiện trước cửa nhà họ Quý, trong tay cầm la bàn, híp mắt, một tay khác tính toán, miệng còn lẩm bẩm.
Bác trai Quý vừa ngáp vừa ra mở cửa thấy thế thì giật bắn mình.
Ông ấy thò đầu nhìn trái nhìn phải theo bản năng, thấy trong con ngõ còn chưa có nhà ai mở cửa, ông ấy vội kéo người vào, thì thầm hỏi: “Đồng chí Tề, vừa bảnh mắt ra đã tới nhà tôi là có chuyện gì sao?”
Người nhà họ Quý đều là người có văn hóa, đường đường chính chính tiếp thu giáo dục đương đại, đồng thời họ cũng thừa hưởng lại thành quả do tổ tiên truyền xuống.
Có thể nói tư tưởng và tri thức lý luận khoa học chiếm đến nửa giang sơn trong đầu óc họ nhưng trong họ vẫn còn tàn dư của những tục lệ xưa cũ.
Giống như những ngày quan trọng ví dụ như dựng nhà, kết hôn,... họ đều phải chọn ngày lành, sửa nhà thì phải nghiên cứu phong thủy vân vân.
Huống chi trong nhà cũng có người khác loại nha, bọn họ tin tưởng không chút nghi ngờ về thân phận phúc bảo của Kha Mỹ Ngu, đương nhiên ít nhiều gì họ cũng có mê tín, hơn nữa dòng dõi con cháu nhà họ đột nhiên bị cắt đứt cũng khiến họ khó tránh khỏi lo lắng rằng liệu có phải mình đã đụng chạm tới vị thần tiên nào đó không.
Tề Bán Tiên lắc đầu, bĩu môi nói: “Vốn dĩ vận số nhà họ Quý đại vượng nhưng lại bị người ta động tay động chân cướp đi một nửa, vì thế ảnh hưởng tới con nối dõi. Nếu không giải quyết chuyện này, nhà họ Quý sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Chú Quý cũng dậy, thấy hai người lẩm bẩm trong sân, ông ấy bước qua hỏi.
Tề Bán Tiên lại lặp lại lần nữa: “Tôi xem qua tướng mạo của hai đồng chí đây, không ổn, không ổn rồi.”
Trong lòng hai người kia đều lo lắng, sợ hãi, họ liên tục hỏi.
“Trên mặt hai người hiện lên tơ đỏ, đây là, đây là bị người ta hạ cổ rồi!”
Hạ cổ?
Bọn họ hoang mang, sau đó sờ soạng khắp người, đến cả danh xưng đồng chí Tề cũng không gọi nữa: “Tề Bán Tiên, cậu nói thật sao?”
Tề Bán Tiên gật đầu, thì thầm nói: “Bên ngoài tình thế quá nguy cấp, tôi vượt rất nhiều nguy hiểm mới đến được nhà mấy người, đến cả người nhà tôi cũng không biết chuyện.
Vì vậy mấy người không được đề cập chuyện này với người bên ngoài, nếu không tôi cũng không dám nhận việc nhà các ông.”
Bác trai Quý với chú Quý vội gật đầu: “Nên làm mà, tổ chức kỵ nhất là tư tưởng phong kiến, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói, mong Tề Bán Tiên có thể giúp nhà họ Quý chúng tôi.
Nhà họ Quý chúng tôi trước nay luôn làm việc thiện, không ngờ tới lại bị người khác hạ cổ, chặt đứt đường nối dõi, cứ thế này chúng tôi xuống suối vàng rồi, sao có thể ăn nói với tổ tiên đây...”
Tề Bán Tiên thở dài: “Nếu đã gặp phải chuyện này rồi, chắc chắn tôi sẽ lo liệu, hơn nữa nhà họ Quý còn có ơn với tôi.”
Lúc anh ta vừa biết ghi nhớ cũng là khi mới chuyển đến chỗ này không lâu.
Người nhà họ Tề để mặc anh ta tự sinh tự diệt, không đánh, không mắng nhưng cũng không lo cơm ăn áo mặc cho anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận