Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 862. -

Lăng Hân Lan thở phì phò kể chuyện mình vừa nghe được ra.
Thạch Kính Bội tức giận đến gân xanh trên cổ nổi hẳn lên, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Bà ra ngoài không mang theo não hay não bà toàn hồ nhão? Bà vào nhà không biết hỏi lại cho đàng hoàng sao, vừa vào đã đánh, rốt cuộc nhà này ai làm chủ?”
“Ha, ruồi nhặng không bâu trứng lành, người ta nói có đầu có đuôi, còn có người nhìn thấy, lẽ nào ông không nên giải thích với tôi sao?” Lăng Hân Lan ông cái ngực đau đớn, nghiến răng nói.
“Lúc tôi lên lầu bị bà thím nhà họ Trương nhìn thấy cái cục u trên trán, bà ta người chết cũng có thể nói thành sống, miệng có mấy chuyện là thật?” Thạch Kính Bội tức giận nói: “Ngược lại là bà, năm đó tôi bảo bà đi tìm cháu gái cho ông Triệu, bà có tìm người theo địa chỉ kia không?”
Trong mắt Lăng Hân Lan lóe lên sự chột dạ, nhưng vẫn bị Thạch Kính Bội bắt được.
Đều là người sống cùng nhau mấy chục năm, mỗi một động tác của đối phương biểu hiện cảm xúc gì, nhắm mắt vào cũng đoán ra được.
“Đương nhiên rồi.” Bà ta nói đầy hùng hồn: “Nếu như không phải, sau lưng đứa trẻ kia có vết bớt hay sao?”
“Đứa bé kia có bớt hay không, tôi không biết nhưng một vết bỏng không nói lên được điều gì.
Tốt nhất bà nên thành thật khai báo ra, nói không chừng tôi còn có thể giúp bà chút ít.
Nếu không cả hai chúng ta đều xong đời.” Thạch Kính Bội thở dài, lạnh lùng nhìn bà ta.
Lăng Hân Lan nào dám thừa nhận. Bà ta không ngu, nhà họ Triệu là người thế nào, bà ta cắn răng không nói, ai cũng không thể làm gì bà ta.
Một khi bà ta nhận tội, tên đàn ông chết tiệt này sẽ là người đầu tiên kéo bà ta nhận tội thay.
Có điều chuyện này vốn là do một tay nhà họ Lăng bọn họ làm, ông ta chịu tội thay, sao Lăng Hân Lan lại đồng ý để người ta chạy trốn mất.
Dù sao ông cụ Triệu đích thân giao cho Thạch Kính Bội, bản thân bà ta không biết chuyện này, khoảng thời gian kia, bà ta xuống thôn thăm bà con họ hàng, còn có người làm chứng nữa.
Lăng Hân Lan không khỏi cảm thấy may mắn vì trước đây ông cụ sáng suốt. Lúc đó, ai mà nghĩ hai mươi năm sau sẽ có người lật lại bản án?
Để có thể bí mật đổi trắng thay đen, họ đã hao tâm tổn sức từ việc ném cháu gái ruột về quê, đến việc bồi dưỡng hai ba người đáng tin cậy và được việc ở quê, rồi lại đến việc mẹ Thạch vô tình bị ngã gãy chân. Từng bước một đều được thêu dệt một cách hoàn hảo.
Lăng Hân Lan bình thản nói: "Lão Thạch, ông nhớ lầm rồi, lúc trước rõ ràng là ông mang đứa bé về, sao có thể trách tôi được?"
Thạch Kính Bội sửng sốt, nheo mắt nhìn bà ta: “Bà có ý gì? Lăng Hân Lan, chúng ta là vợ chồng cả đời, bà nói vậy có bạc bẽo quá không?”
"Ha, lão Thạch, bây giờ tất cả đều phụ thuộc vào bằng chứng. Ông nói đứa bé là tôi mang về, vậy thì bằng chứng đâu?" Lăng Hân Lan rót trà cho mình rồi chậm rãi nhâm nhi, hả hê nhìn sắc mặt u ám của người đàn ông.
Thạch Kính Bội nghiến răng nắm chặt tay.
Ông ta là người thủ đô, thế hệ trước trong gia đình quen biết ông cụ Triệu, vậy nên ông ta mới vào nam để nhập ngũ, từ từ đầu quân dưới trướng ông cụ Triệu nhờ vào năng lực của mình.
Khi nhận được nhiệm vụ riêng tư này, Thạch Kính Bội đang trong thời gian quan trọng để thăng chức. Ông ta sợ mình không xử lý tốt mọi việc, nên đã chuẩn bị đích thân đến đó.
Nhưng người tính không bằng trời tính, nào ngờ mẹ ruột của ông ta lại bị gãy chân cần có người hầu hạ.
Lăng Hân Lan là thiên kim tiểu thư cơm bưng tận miệng, nước dâng tận mồm, lo cho mình còn không xong, sao có thể mong đợi bà ta chăm sóc người khác?
Ngay lúc ông ta đang phiền não, không ngờ Lăng Hân Lan lại chủ động đảm nhận việc tìm kiếm đứa trẻ.
Thạch Kính Bội biết ông cụ coi trọng cháu gái mình, nên đã dặn đi dặn lại nhiều lần. Ông ta không dám lơ là, ít nhất thì ngoài mặt cũng phải làm thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận