Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 178. -

“Nhìn này.” Cô táo bạo vỗ đầu Tần Nguyên Cửu: “Tôi vừa lấy giấy đăng kí kết hôn với chồng tôi, người ta đã được tôi đưa tới đại học Bách Khoa trên huyện thành. Tiếc thật đấy, anh chỉ có thể đi lướt qua đại học Bách Khoa trên huyện thành thôi, sau này không biết là còn bỏ lỡ gì nữa...”
Vu Kính Nguyên nắm chặt tay lái xe đạp, chuyện này huyên náo rất lớn, đương nhiên cũng xôn xao truyền đến trong huyện.
Mấy ngày qua, hôm nào mẹ Vu cũng càm ràm chuyện nhà họ Kha có bảy danh ngạch vào đại học Bách Khoa, chỉ cần để lại cho con trai bà ta một cái thôi, đợi hai năm, sau khi tốt nghiệp là có thể trực tiếp thăng chức thành giám đốc bộ phận rồi, còn có hy vọng cạnh tranh chức giám đốc nhà máy nữa.
Con người anh ta sợ nhất là bị so sánh, dù cho lúc đầu tâm trạng anh ta rất bình tĩnh.
Nhưng trong lúc nghe những lời càm ràm, trong từng ánh nhìn đồng tình và cái lắc đầu của hàng xóm cũng như đồng nghiệp, anh ta không khống chế được mà nghĩ, nếu như hôn sự của anh ta và Kha Mỹ Ngu thuận lợi tiến hành thì sẽ thế nào nhỉ?
Có phải thực sự đi theo quỹ đạo như Tần Nguyên Cửu, trở thành một sinh viên?
Chỉ cần trở thành sinh viên, sau khi tốt nghiệp, anh ta sẽ có tiền đồ rộng mở, nhưng bây giờ...
Vu Kính Nguyên nhìn Kha Mỹ Ngu dưới ánh bình minh tươi cười tùy ý, rạng rỡ như hoa đào, quốc sắc thiên hương, cảm xúc đố kỵ, hối hận giống như đạt lên đến đỉnh điểm, sau đó lại bị cưỡng chế đè ép xuống.
“Đồng chí Kha, thấy cô tìm được một nửa của đời mình, tôi rất vui.” Anh ta cười nhẹ rồi gật đầu: “Chúc cô hạnh phúc.”
Kha Mỹ Ngu quay đầu đi, không hổ là nam chính trong sách, kiềm chế, nhẫn nại, giỏi điều chỉnh cảm xúc, mạnh hơn loại người như Hoàng Phương Bân nhiều.
Ngược lại bản thân cô giống như tiểu nhân kiêu ngạo, mặt cô hơi sầm xuống.
“Đi thôi.” Tần Nguyên Cửu đen mặt, kéo cô một cái, trong tiếng kêu thảng thốt của cô, anh đặt cô lên trên xe.
Anh cúi đầu, buộc dây an toàn cho cô: “Đồng chí Kha, hôm nay em kết hôn với anh đấy.”
“Mặc dù hai chúng ta chỉ là hôn nhân ngoài mặt nhưng anh hy vọng chúng ta có thể trung thành với tổ chức, trung thành với hôn nhân, hửm?”
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc trừng anh: “Em có phải con nít ba tuổi đâu mà thích lấy chuyện hôn nhân ra đùa cợt.”
“Kết hôn một lần là chịu đủ giày vò rồi, em không muốn trải qua lần thứ hai đâu.”
Tần Nguyên Cửu nghiêng đầu, không biết cố ý hay vô ý mà cánh môi quét qua má cô.
Kha Mỹ Ngu cắn răng thì thầm: “Đồng chí Tần, anh nói chúng ta là hôn nhân ngoài mặt, vì thế anh không thể có hành vi quá giới hạn, đây là lần thứ hai trong hôm nay rồi đấy.”
Anh lên xe, vặn ga rừm rừm một tiếng rồi cười chế nhạo: “Đồng chí Kha, bình thường em sơ múi anh không ít đâu, hôm nay anh lấy đủ cả chì lẫn chài, không quá đáng chứ?”
“Từ bé đến lớn, cái gì anh cũng chịu, chỉ chịu thiệt là không!”
“Chó cắn anh một cái, anh cắn lại nó sao?” Kha Mỹ Ngu khoan khoái hỏi, nói ra rồi, cô mới ảo não vỗ đầu, đây không phải đặt mình với chó ở chung một chỗ sao?
Tần Nguyên Cửu cong môi, lộ ra hàm răng trắng: “Anh sẽ lột da nó, ăn từng chút một...”
Cả người Kha Mỹ Ngu run lên: “Anh, anh ăn thịt chó thì nhìn em làm gì?”
“Không phải em hỏi anh sao?” Tay anh lại dùng sức, chiếc xe lao vút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận