Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 545. -

Đài trưởng tổ chức cho mọi người mở một cuộc họp ngắn: “Có thành viên mới gia nhập vào tập thể nhỏ của chúng ta, chuyện này đồng nghĩa với việc học kỳ mới bắt đầu rồi, vậy tôi sẽ kết hợp với thời khóa biểu của mọi người để làm ra một bảng phân công công việc.
Bạn Kha còn chưa quen với đài phát thanh trường của chúng ta, vì thế tuần này, mỗi ngày ba buổi sáng, trưa, tối ít nhất phải có một lần tới đây để làm quen công việc, tiện thể đưa thời khóa biểu của cô cho tôi xem, nếu như cô cảm thấy được thì tuần sau chính thức phát thanh nhé, sao hả?”
Kha Mỹ Ngu gật đầu, không có bất kỳ ý kiến nào.
“Đối với công việc của đài phát thanh chúng ta, không biết mọi người còn có ý kiến gì không?”
Những thành viên khác nhìn nhau, lắc đầu: “Đài trưởng, bài vở của mỗi người chúng tôi đều rất nặng, cứ hai ngày lại phải chăm chỉ chuẩn bị phát thanh một lần, nhưng cơ bản thì thời gian đọc cho mọi người nghe tin tức, truyền kỳ về danh nhân, những câu chuyện nhỏ, cộng thêm mở hai bài hát nữa cũng mới chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.”
“Đài trưởng, tôi cảm thấy liệu chúng ta có thể đặt mua nhiều đầu tạp chí hơn không?”
“Đúng thế, chúng ta dùng hai, ba đầu tạp chí và báo đã hơn hai năm rồi, mặc dù nội dung thay đổi nhưng về cơ bản không có quá nhiều thứ mới mẻ...”
“Còn có nhạc nữa...”
Trên cơ bản, thành viên không có yêu cầu hình thay đổi hình thức phát thanh mà chỉ muốn nội dung phát thanh được nhiều hơn.
Đài trưởng tốt tính, ghi lại từng yêu cầu, rồi tỏ ý anh ấy sẽ làm đơn báo cáo lại với lãnh đạo.
Lúc rời đi, Vu Lộ Lộ và Kha Mỹ Ngu đi phía sau cùng, cô ấy không nhịn được ghé qua, thò đầu nhìn đài trưởng rồi thì thầm nói: “Bạn học Kha, tôi đề nghị cô buổi trưa có thể đến thì cứ đến, thời gian buổi sáng hơi eo hẹp còn buổi tối nếu có thể thì đừng đến một mình!”
“Tại sao thế?” Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ thò đầu nhìn bốn phía xung quanh, dỏng tai lên nghe.
Vu Lộ Lộ không nén máu hóng hớt, cô ấy nói: “Tòa văn phòng của chúng ta là tòa nhà cao nhất trong cả trường.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu, sau đó thì sao.
“Đài phát thanh của chúng ta lại ở tầng cao nhất, có sinh viên không nghĩ thông nên...” Cô ấy lấy tay vẽ ra đường parabol: “Vút... Rầm... Hiểu không?”
Nếu như là cô bé từ thôn quê tới thì chắc chắn sẽ không hiểu được, nhưng Kha Mỹ Ngu lại lập tức hiểu ra, cô gật đầu.
“Mỗi học kỳ đều có một, hai sinh viên, hơn nữa mấy năm gần đây, có đàn chị đang phát thanh buổi tối thì phát điên, một đàn anh đột tử. Không chỉ ở đài phát thanh, kể cả nhân viên công tác ở tầng năm, tầng sáu cũng đều xảy ra chuyện. Bạn học Kha, cô đừng cảm thấy tôi đang dọa cô, đây là chuyện đã xảy ra thật đấy, đài trưởng rất chu đáo, về cơ bản phát thanh tối đều do anh ấy với đài phó Trịnh thay phiên nhau làm.”
Da đầu Kha Mỹ Ngu tê dại, bản thân cô lại mở ra chi nhánh quỷ hồn rồi sao?
Trường học luôn có liên quan tới những câu chuyện kinh dị.
“Ừm, ừm, cảm ơn đàn chị Vu.” Cô ngoan ngoãn cười nói.
“Còn có bạn họ Kha xinh đẹp như thế, buổi tối tự học nhất định phải đi cùng bạn bè, đừng vì tiết kiệm thời gian mà đi đường tắt.” Vu Lộ Lộ không nhịn được dặn dò: “Mặc dù nói nơi này là trường học, nước ta trị an tốt nhưng không có nơi nào là không có người xấu.”
Kha Mỹ Ngu lại ừm ừm.
“Bạn họ Kha cũng to gan đấy, nghe nói cô từng ở trong phòng ký túc số 13, hơn nữa còn có bạn học gặp phải chuyện kỳ lạ...” Có vẻ Vu Lộ Lộ là nữ sinh yêu thích chuyện thế này, tiếc là thời đại này đã bó buộc sở thích, thú vui của cô ấy, cô ấy chỉ có thể nhai đi nhai lại mấy truyện được đồn trong trường.
Ra khỏi tòa văn phòng, Kha Mỹ Ngu không nhịn được quay đầu qua nhìn, tòa nhà gạch đỏ, bởi vì đã xây nhiều năm, bị gió mưa ăn mòn nên màu sắc loang lổ, nhưng vẫn rất đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận