Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 223. -

Ông Tiết và bà Triệu hơi không được tự nhiên trước thái độ ngưỡng mộ chân chất mang theo chút tò mò của thôn dân, rồi cũng gật đầu cười.
“Xe không lái vào trong thôn được sao?” Bà Triệu phát sầu với đống hành lý và tay nải ở phía sau và trên nóc xe.
Khi còn trẻ, ở thời chiến tranh không có điều kiện thì bà ấy còn có thể cố gắng chịu đựng cuộc sống gian khổ, nhưng hiện giờ bọn họ có thể tìm ra nhiều cách để cải thiện chất lượng cuộc sống, tất nhiên bà Triệu không muốn bản thân phải chịu oan ức.
Tưởng tượng đến chuyện hai vợ chồng già bọn họ phải ở nông thôn suốt hai tháng ròng, mấy ngày nay bà ấy vơ vét đồ đạc trong nhà không ngừng, muốn để cuộc sống của mình ở nông thôn trải qua dễ chịu một chút.
Trái thêm cái này, phải thêm cái kia, chất đầy ụ cả trong cốp xe lẫn trên nóc xe!
Kha Mỹ Ngu hất cằm nở nụ cười, trực tiếp lớn giọng nói: “Các anh trai, mau tới làm việc đi nào!”
Cô vừa dứt lời thì một đám đàn ông trẻ tuổi thi nhau chạy ra, cười đến mức thấy hàm răng trắng bóng, sau đó bọn họ hết khiêng lại xách, chỉ một chuyến thôi đã tháo dỡ xong hết đồ vật xuống dưới.
“Em gái à, cái này mang đi đâu? Nhà của chúng ta hay là nhà mới của em?”
“Mang đến phòng của em ở nhà cũ đi.” Kha Mỹ Ngu nghĩ một lát rồi nói.
Phòng của cô có thể coi như là căn phòng tốt nhất trong thôn ngoại trừ nhà mới, sắp xếp thành căn phòng tốt nhất tương đối thích hợp cho hai người già ở lại, cũng thuận tiện để họ dạy học cho mấy anh trai ở gần đó.
Nói không chừng hai ông bà còn tiện thể chỉ bảo cho mấy đứa cháu ấy chứ?
Kha Mỹ Ngu kiêu ngạo nói: “Bọn họ đều là anh trai của cháu đấy ạ, có chuyện gì thì đều do bọn họ lo liệu hết, không cần phải nhờ người khác.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Hai ông bà cụ thấy mà ham gật đầu liên tục.
Sức khỏe của bọn họ không tốt, lúc còn trẻ lại bôn ba khắp nơi, tổng cộng sinh được một trai một gái.
Mà con cái của bọn họ theo tư tưởng của thời đại mới nên cũng chỉ sinh một hai đứa nhỏ liền không muốn nữa.
Trong nhà không đủ náo nhiệt nên bọn họ chỉ có thể nhận học trò để bù đắp vào thôi!
Bọn họ được các thôn dân vây quanh mênh mông cuồn cuộn mà đi về nhà cũ nhà họ Kha.
Người nhà họ Kha đã sớm nhận được tin tức từ bọn nhỏ, ngay cả trưởng thôn và bí thư thôn cũng long trọng tiếp đón bọn họ ở ngay cổng nhà.
“Chào giáo sư, đi đường rất mệt mỏi phải không? Mau vào trong nhà uống nước rồi nghỉ ngơi một chút đi!” Bà cụ vân vê góc áo, vừa ngượng ngùng vừa kích động chào đón.
“Thím không cần khách sáo vậy đâu!” Ông Triệu nở nụ cười nắm lấy tay bà cụ: “Chúng cháu không nói một câu mà đã tới nhà còn muốn làm phiền mọi người hai tháng nữa. Chúng cháu mới là người thất lễ!”
“Không thất lễ, không thất lễ đâu!” Bà cụ Kha vội vàng nói: “Mọi người rất chào đón các cháu đó.”
Đoàn người lại nhường nhau để ai ngồi ghế trên, cuối cùng ông Kha và bà Kha lo lắng ngồi xuống.
Mẹ Kha và mấy chị em dâu bưng trứng luộc đường nâu lên.
Kha Mỹ Ngu bưng một bát lên ăn ngon lành, còn không nhịn được than thở một câu: “Vẫn là ở nhà thoải mái nhất, một chén trứng luộc đường nâu con cũng có thể nếm ra hương vị mẹ con nhớ con luôn đó…”
Chị dâu cả nhà họ Kha bật cười thành tiếng: “Bé bảy à, cháu nói sai rồi, trứng luộc đường nâu hôm nay là bác làm mà. Chẳng qua bác cả cũng rất nhớ cháu.”
Mọi người đều vui vẻ không thôi.
Lúc đang nói chuyện, mẹ Kha lại bưng thêm súp củ cải lên: “Sắp tới giờ cơm rồi, mọi người ăn trước lót bụng một chút.”
Mi mắt Kha Mỹ Ngu con cong mỉm cười, rồi lại vùi đầu ăn tiếp, ăn xong rồi còn gặm thêm bánh hỉ, giải thích rõ ràng ý đồ tới đây của ông Tiết và bà Triệu.
“Mẹ, lát nữa con đưa cho mẹ một tờ thực đơn. Mẹ cứ dựa theo thực đơn mà nấu, không thể tăng thêm cơm cho ông Tiết và bà Triệu đâu đấy!”
Mặc dù mẹ Kha có rất nhiều nghi vấn nhưng vẫn cười đồng ý: “Hai vị đồng chí giáo sư, tôi chỉ là một người phụ nữ nông thôn mà thôi, chỉ biết nấu chút cơm canh đạm bạc, mong mọi người đừng chê trách.”
Ông Tiết và bà Triệu vội vàng lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận