Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 367. -

Cô đột nhiên thấy đau lòng, không nhịn được nghiêng người ôm chặt lấy eo anh, trịnh trọng nói: “Tần Nguyên Cửu, ở cạnh anh em thấy rất thoải mái, giống như sống cùng người nhà vậy, muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi, có ý tưởng gì thì nói, anh có thể giúp em thực hiện.
Trên thế giới này, e là em khó mà tìm được một người như anh.
Em đồng ý thử làm vợ anh, nhưng mà bây giờ không được, đợi em hai năm nữa, hai năm sau, em, em sẽ hoàn toàn giao bản thân mình cho anh, có được không?”
Tần Nguyên Cửu nhéo cằm cô, vẻ mặt lạnh lẽo: “Hai năm?”
Hai năm em có thể quên sạch sẽ khoảng thời gian mười năm giữa hai chúng ta sao?
Thấy vẻ thắc mắc khó hiểu trong mắt cô, anh hít sâu một hơi rồi thong thả hỏi: “Cho anh một lý do, không được bảo học hành quan trọng, không có anh ở cạnh đôn đốc, em sẽ chơi đến phát điên.”
Kha Mỹ Ngu không ngừng đảo mắt: “Lẽ, lẽ nào anh chưa nghe qua câu nói lâu ngày sinh tình sao? Đừng thấy em hoạt bát, hiếu động thế này, thực ra trong lòng em cực kỳ khó gần.
Tục ngữ có câu nói rất hay, dưa xanh hái không ngọt, đồng chí Tần cũng hy vọng lúc hai ta tâm linh tương thông rồi mới nếm thành quả của tình yêu phải không?”
Tần Nguyên Cửu nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhẵn mịn của cô: “Em chắc chắn là hai năm?
Đừng để anh vất vả đợi em hai năm rồi em lại quay người thích thằng khác, hoặc là nói với anh em chỉ có tình thân với anh đấy!”
Kha Mỹ Ngu rầu rĩ, cô nhíu mày, khó xử nói: “Chuyện này phó thác cho thời gian đi, em thực sự không dám đảm bảo với anh...”
Tần Nguyên Cửu cảm thấy bản thân không dám nói chuyện với cô nữa, thật đúng là từng phút từng giây, anh đều trong trạng thái tiễn mình về Tây thiên.
Anh dứt khoát chặn cái miệng làm mình vừa hận vừa yêu lại, tham lam nhấm nháp.
Nếu không phải cực kỳ yêu thích một cô gái, một người đàn ông sẽ không thể dừng lại ở thời khắc then chốt cuối cùng này, anh khàn giọng, cáu bẳn hỏi cô: “Nhất định phải đợi hai năm sao?”
Bây giờ đầu óc Kha Mỹ Ngu mờ mịt.
Thực ra cô không nhận ra được đây là trong mơ hay hiện thực.
Cô chắc chắn không phải cô gái không có giới hạn, hơn hai mươi năm nay, cô là cô chiêu nhà giàu, vô cùng kén chọn chất lượng cuộc sống, kể cả đàn ông cũng thế.
Cái gọi là trúc mã cũng chỉ là bạn thân được cô mang ra làm lá chắn ngăn cản việc kết hôn mà thôi.
Người duy nhất khiến cô động lòng là Ứng Yến nhưng hai người ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm, định sẵn sẽ không thể đi xa.
Bây giờ bất kể là thời gian xuất hiện, nguyên nhân hoặc là chính bản thân Tần Nguyên Cửu đều rất phù hợp, giống như ở một thời không khác, anh cố ý chờ đợi sự xuất hiện của cô.
“Em, em không muốn có tiếc nuối.” Cô ngoảnh mặt đi, cúi đầu, nghiến răng kiên trì nói.
Tình cảm không phải cứ không ghét là yêu, chuyện này quá phức tạp.
Cô muốn từ biệt bản thân và Ứng Yến của quá khứ rồi mới nghênh đón bản thân và Tần Nguyên Cửu của hiện tại.
“Thực ra cũng không nhất định phải là hai năm, nhưng hiện tại chưa được.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, chứa đựng tình cảm nhẹ nhàng.
Tần Nguyên Cửu chán nản nằm vật ra giường, một tay đan vào tay cô, một tay khác che mắt, bình tĩnh một lúc lâu sau anh mới bực bội kéo người vào lòng: “Ngủ thôi!
Kha Mỹ Ngu, anh sẽ đợi em nhưng anh chắc chắn không chấp nhận đáp án phủ định, và trong thời gian đó không được chọc giận anh, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Kha Mỹ Ngu thấy chuyện này đã ổn thỏa thì vội gật đầu, cười nói: “Chắc chắn rồi, người đàn ông ưu tú như đồng chí Tần đây còn chưa lọt vào mắt xanh của em, trên thế giới này, làm gì còn người đàn ông đáng để em nhìn trúng nữa!”
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cảm nhận cảm giác an toàn từ cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, nghe tiếng gió Bắc bên ngoài thổi vù vù, trong lòng lại thấy ấm áp và thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận