Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 368. -

Ngày mồng chín, trời còn tối đen, cả thôn Lạc Phượng đã bắt đầu ồn ào.
Gần đây Kha Mỹ Ngu đều đợi Tần Nguyên Cửu ngủ say rồi mới dùng thần thức thâm nhập vào không gian để làm việc, học tập và tu luyện. Đến sau nửa đêm, cô mới dựa vào lò sưởi hình người để ngủ.
Lúc này cô cảm tưởng như mình vừa nhắm mắt đã bị Tần Nguyên Cửu gọi dậy rồi.
Mí mắt Kha Mỹ Ngu nặng nề, cô lười biếng không muốn dậy, lại còn bò lên lò sưởi hình người, không muốn tách khỏi anh.
“Ngoan nào, em ngủ thêm một lát nhé, anh phải cùng các anh trai lên trấn đón dâu rồi.”
Kha Mỹ Ngu ậm ừ đáp lại nhưng vẫn bám chặt trên người anh như cũ.
Tần Nguyên Cửu khẽ cười, ôm người vào lòng, đánh thức cô như cách gọi công chúa ngủ trong rừng dậy.
Kha Mỹ Ngu ngạt thở mà tỉnh lại.
Cô oán giận nhìn anh: “Tần Nguyên Cửu, anh nhân lúc em ngủ sàm sỡ em sao?”
Tần Nguyên Cửu thản nhiên nhìn cô: “Ngủ nướng còn hùng hồn thế sao? Hôm nay là ngày vui của anh cả, anh chỉ thuận theo em, gọi em dậy theo cách em thích thôi.”
Kha Mỹ Ngu cạn lời.
Sau đó nghĩ ra hôm nay là ngày gì, cô ngồi bật dậy, hưng phấn cười hỏi: “Anh Cửu, chúng ta lái máy kéo đi đón dâu sao?”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Bây giờ vì có đồng chí Kha Mỹ Ngu, đừng nói thôn dân của cả thôn Lạc Phượng này, đến cả các lãnh đạo trong xã cũng cảm thấy đây là sự đánh giá thể diện của người thành phố và người nông thôn.
Hơn nữa người nhà họ Lý bên kia cũng đưa tin tới nói trong đại viện, hơn nửa số người đều tỏ ý sẽ đi đưa dâu, tạo thanh thế cho chị dâu cả. Không lái máy kéo đi, chúng ta cũng không thể đón người tới được.
Chúng ta dứt khoát xin mượn sáu cái máy kéo trong thôn, rửa sạch sẽ rồi gắn hoa đỏ vào để đi đón dâu.”
Kha Mỹ Ngu cười vỗ tay: “Trước đó chắc chắn họ đã nghe nói đến chuyện thôn Lạc Phượng chúng ta dùng thịt lợn để đổi lấy máy kéo.
Thế nên lúc này bọn họ cũng muốn tặng quà to cho anh cả, chị dâu chúng ta sao?”
Lúc này Tần Nguyên Cửu đã bắt đầu mặc quần áo, liếc nhìn cô gái ngủ không ngay ngắn, để lộ da thịt mềm mại, anh miệng đắng lưỡi khô: “Có lẽ là vì điều này mà bọn họ cảm thấy thân phận người thành thị của mình sẽ bị khiêu khích nên họ kéo bè kéo phái, phô trương cảm giác hơn người của mình.”
Kha Mỹ Ngu hừ một tiếng: “Món ăn đãi tiệc của chúng ta được quyết định xong xuôi rồi, đến lúc đó cho bọn họ nghi ngờ nhân sinh luôn.
Nông thôn thì sao, chúng ta chẳng ăn cơm ăn gạo nhà họ, cũng không mặc quần áo họ, chúng ta chăm chỉ, vất vả làm lụng, sao phải bị họ khinh thường.
Có bản lĩnh thì họ đừng ăn lương thực chúng ta nộp lên, cũng đừng mặc quần áo dệt từ bông chúng ta trồng.”
Tần Nguyên Cửu tắm rửa xong, nghe thấy vợ mình lẩm bẩm, anh cười, bước lên cắn cô một miếng: “Giúp đỡ thôi là được rồi, đừng để mình bị mệt.”
“Em biết rồi, nhiều chị dâu ở đó như thế, sao em có thể mệt được.”
Kha Mỹ Ngu tiễn người đi xong thì mình cũng không còn buồn ngủ nữa, cô dứt khoát đứng dậy.
Hôm nay cô mặc váy thêu thắt lưng đen, bên ngoài là áo khoác ngắn nữ họa tiết chim trắng đỏ, quần bó đen, trên chân còn đi giày martin trắng.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, sau đó bện lại, nhìn gương trang điểm qua.
Kha Mỹ Ngu cũng không sợ mình nổi bật hơn cô dâu.
Dù sao thì quần áo của cô dâu là do cô và chị dâu họ làm ra, váy ngoài màu đỏ đính thêm lông thỏ trắng, màu sắc trang trọng, thời thượng, đẹp đẽ, không thể thua cô được.
Hơn nữa chị dâu họ còn có được kỹ thuật trang điểm chân truyền của cô, mang theo đồ trang điểm đi trang điểm cho chị dâu cả.
Cô dâu trang điểm tương đối đậm, đậm đến mức khắc họa rõ nét ngũ quan tinh tế, xinh xắn, thu hút ánh nhìn, lại thêm vẻ xấu hổ, vui vẻ, kiên định và tin tưởng khi bước vào lễ đường hôn nhân, nắm tay người yêu trải qua một đời cũng đủ để khiến chị dâu cả trở thành tiêu điểm chói lóa nhất hôm nay.
Kha Mỹ Ngu chỉ đẹp hơn khách khứa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận