Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 715. -

Kha Mỹ Ngu còn chưa yên tâm, cô lại bố trí trận pháp trong phòng, khóa một phần ý thức của mình vào đó để tiên cho cô điều tra, cũng có thể điều khiển trận pháp để ngăn cách người đến gây sự.
Không chỉ hai cụ già mà mỗi người trong nhà họ Kha, kể cả chị dâu Hàng Vũ Đồng mới nhận chức trong nhà khách của thủ đô cũng đều có ngọc bội được ấn bùa phòng thân.
Không phải Kha Mỹ Ngu thần hồn nát thần tính mà trông gà hóa cuốc, cô thực sự không dám xem nhẹ cốt truyện, cũng không dám phớt lờ vòng sáng của nam nữ chính. Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Giáo viên hướng dẫn của Kha Mỹ Ngu là lứa nhân tài cao cấp đầu tiên được tổ chức đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Ông ấy là một ông cụ rất hài hước, ngoại ngữ tiêu chuẩn, lưu loát, lúc nào cũng thích kể về những chuyện xảy ra trong hai năm đi du học của mình với sinh viên.
Mỗi ngày của ông ấy đều phong phú, nhiều màu sắc, lúc nào cũng có chuyện thú vị khiến người ta mong muốn được ra nước ngoài không thôi.
Hôm nay thầy Triệu bảo một mình Kha Mỹ Ngu ở lại.
Phòng làm việc của ông ấy được trang trí đơn giản nhưng có một chiếc máy pha cà phê do bạn bè gửi tới.
Pha cà phê cho hai người xong, ông ấy cười nói: “Cuối tuần trước thầy với bạn đến Hanks ở trung tâm thành phố, nhìn thấy đám Tiểu Thường đang dạy các em nhỏ học.
Các bạn ấy nói đây là ý kiến của em.” Mùi cà phê nồng nàn chậm rãi tỏa ra khắp căn phòng.
“Lần này thầy đi theo đoàn ngoại giao tới nước M tham gia giao lưu ngôn ngữ, còn đến tham quan học tập mấy trường đại học bên đó, có rất nhiều cảm xúc, cũng có thể sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa nước ta với các nước khác, nhất là nước M và nước R.
“Người dân nước ta quá tự mãn, rất dễ hài lòng, không muốn tiến tới, sau khi tốt nghiệp chỉ mong tìm một công việc để có thể nuôi gia đình, cả đời cứ như thế.
Không nói đến sinh viên chính quy thầy dẫn dắt, kể cả trong số nghiên cứu sinh, phần lớn mọi người đều chờ được sắp xếp, dù cho giở âm mưu cạnh tranh với người khác cũng muốn giành danh ngạch hạn chế từ chỗ giáo viên, cực ít người giống như em, chủ động ra tay.”
Kha Mỹ Ngu cười: “Em nghe họ hàng nhắc đến thôi, cũng không phải suy nghĩ của chính em.”
Thầy Triệu lắc đầu: “Thủ đô chúng ta có nhiều người học ngoại ngữ như thế nhưng chỉ có nghiên cứu sinh của thầy giành được cơ hội. Chắc chắn em có chỗ hơn người.”
Cô chớp mắt: “Thầy ơi, thầy có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”
Thầy Triệu sửng sốt, cười rồi chỉ cô: “Xem đi, thầy đã có cảm giác con nhóc nhà em thành tinh rồi mà. Thầy mới chỉ nói mấy câu em đã biết thầy tìm em vì có chuyện rồi.”
Khóe môi Kha Mỹ Ngu giật giật, cô nói thẳng: “Nếu như thầy không có chuyện gì, lẽ nào thầy giữ em lại chỉ đơn thuần là vì khen em sao?”
Thầy Triệu đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình đứa nhóc này khiến ông ấy không biết nói sao.
Ông ấy cũng không vòng vo nữa: “Tổ chức bắt đầu coi trọng việc học ngoại ngữ, em có thiên phú về ngoại ngữ nhưng rất nhiều học sinh Hạ Hoa đến tận cấp hai mới tiếp xúc với ngoại ngữ, bắt đầu muộn, không có hoàn cảnh thực hành, dù cho thành tích thi cử rất tốt nhưng vẫn còn cách một khoảng rất xa so với yêu cầu của tổ chức.
Tổ chức vừa giao nhiệm vụ cho những người mới tham quan học tập về như thầy, phải dùng năng lực và phương pháp của riêng mình, dẫn dắt mọi người học tập và nâng cao trình độ ngoại ngữ.
Ở đây là thủ đô, sau này người nước ngoài tới đây sẽ chỉ nhiều hơn chứ không có ít đi. Thậm chí rất nhiều hoạt động quốc tế sẽ được tổ chức ở thủ đô chúng ta, đến lúc đó ngoại ngữ cần phải được phổ cập và nâng cao thực sự để mang lại lợi ích lớn cho quốc gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận