Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 517. -

Sắc mặt của viện trưởng đột nhiên tối sầm: "Bạn học, thầy là viện trưởng học viện Ngoại Ngữ. Chỉ có những việc thầy không giải quyết được, mới có thể báo lên trên. Trường chúng ta nhiều việc như vậy, đâu phải việc gì cũng làm phiền hiệu trưởng được.
Cho dù sau này đi làm, em cũng không thể báo cáo vượt cấp như vậy!
Vừa mới khai giảng chưa được hai ngày, giữa em và Triệu có thể xảy ra mâu thuẫn gì, mà phải mang đi nói trước mặt lãnh đạo trường?
Điều đó cũng sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của học viện, em không có ý thức tập thể sao?"
Kha Mỹ Ngu mím chặt môi không nói gì, rõ ràng là vẻ mặt không hợp tác.
"Như thế này đi, cô Triệu, không cần biết ai đúng ai sai, cô cứ nhận sai với em ấy trước. Sau đó, tôi sẽ chuyển em ấy sang lớp khác, từ nay về sau hai người không phải đụng nhau nữa, như vậy cũng không xảy ra mâu thuẫn đúng không?" Viện trưởng liên tục nháy mắt với cô Triệu.
Con nhóc này là hạt giống tốt trong trường, nhận được sự quan tâm của rất nhiều người, sao có thể công khai làm khó như vậy được?
Chi bằng chuyển nó qua lớp của người khác, tuy khó để báo thù, nhưng cũng có nhiều cách!
Cô Triệu cũng là người từng trải, làm sao không hiểu được ý của viện trưởng.
Bà ta không chút do dự bước tới nói: "Bạn học Kha, cứ xem như tôi không đúng, tôi xin lỗi em. Chỉ là tôi thấy em có thiên phú trong học tập, không muốn em lơ là bản thân vì tình yêu, vậy nên tôi có hơi nặng lời.
Là giáo viên, ai mà không thích sinh viên của mình học giỏi? Tôi chỉ mong em có thể trở nên tốt hơn.
Sau này, khi em học lớp của giáo viên khác, tôi hy vọng em có thể tự giác học tập chăm chỉ, phát huy tài năng của mình, sớm cống hiến cho tổ chức chúng ta!"
Viện trưởng vui vẻ vỗ tay: "Như vậy mới đúng chứ, đồng chí Kha, em xem giáo viên như cô Triệu đây cũng đã xin lỗi em rồi, hay là chuyện này cứ cho qua đi nhé?"
Kha Mỹ Ngu hơi nghiêng đầu, thấy ấn đường của viện trưởng cũng đang trở nên đen tối, cô thở ra một hơi nói: "Ác giả ác báo, sau này viện trưởng hãy hạn chế ra ngoài vào ban đêm."
Câu nói không đầu không đuôi này lại khiến tim của viễn trưởng hẫng đi một nhịp: "Em đã nghe ai nói gì sao?"
"Không có." Kha Mỹ Ngu đứng dậy, xách cặp của mình lên: "Em sẽ không chuyển lớp, nếu em xảy ra chuyện gì, nhất định là lỗi của cô Triệu. Còn viện trưởng là cấp trên của cô ấy, nên cũng khó có thể thoát tội.
Em sẽ không khiêu khích người khác, nhưng em cũng không sợ gặp rắc rối. Tốt nhất hai người nên coi lại bản thân mình, xem em có phải là người mà hai người có thể đụng vào không?"
Nói xong, cô nhếch miệng cười xách cặp rời đi.
"Hừ, cái con bé hỗn hào này, vừa mới vào đại học đã quên mất mình là ai rồi sao? Cha mẹ nó vẫn đang làm việc ở trường chúng ta, nó không quan tâm chút nào sao?" Cô Triệu vô cùng tức giận.
Viện trưởng nói với sắc mặt lạnh lùng: "Đủ rồi, tôi đã nói cô bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng phải bình tĩnh. Nhìn xem vừa mới khai giảng, cô đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Cô phải cho mọi người biết dưới lớp mặt nạ này của cô là một con người độc ác như thế nào sao?"
Cô Triệu khoanh tay cười khẩy: "Ông nói như thể ông là người tốt lắm vậy. Chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân thôi, đừng nghĩ vừa rồi tôi không thấy ánh mắt muốn dán vào người con bé đó của ông."
"Triệu Vũ Gia!" Viện trưởng nghiêm mặt nhìn bà ta.
Cô Triệu vội vàng ngậm miệng: "Rồi rồi, sau này tôi sẽ chú ý được chưa?"
Kha Mỹ Ngu ra khỏi giảng đường, hít một hơi thật sâu. Vừa hay đúng lúc giờ ngủ trưa, cô cảm nhận được sự dao động của phòng linh thú trong không gian.
Cô tìm một góc khuất, sau đó để nửa thần thức bước vào trong không gian.
"Ngu Bảo Nhi..." Chị dâu nhỏ cười bước về phía trước, tay cầm một tấm vải sáng màu: "Nhìn xem, đây là vải chị giấu trong núi năm đó, tất cả đều là báu vật trần gian, phải dùng thủ đoạn đặc biệt để giữ lại đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận