Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 116. -

Ngửi mùi thơm nhẹ của quýt, cô nhớ chiếc xe thể thao màu đỏ ngầu bá cháy của mình quá đi...
Xe bắt đầu chạy, chỉ cần đường không phẳng, cửa sổ xe sẽ rung lên bang bang.
Trong hoàn cảnh xóc nảy như thế, Kha Mỹ Ngu mất ngủ, cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào, mí mắt cô lại đánh nhau, cô ngáp một cái, dáng vẻ đấu tranh với cơn buồn ngủ đơn thuần như đứa trẻ.
Tần Nguyên Cửu ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn phía trước, anh duỗi tay ấn đầu cô lên vai mình.
Tìm được vị trí thoải mái, Kha Mỹ Ngu hài lòng lẩm bẩm, một lát sau đã thiếp đi.
Trời sương mù mông lung, từng tầng mây nặng nề đè xuống thật thấp, giống như đi bộ nhiều thêm vài bước là đỉnh đầu sẽ ướt đẫm.
Từng hàng bia mộ yên tĩnh đứng thẳng tắp trong mưa phùn, Kha Mỹ Ngu chớp mắt, cúi đầu nhìn, cô mặc một chiếc váy tay phồng dài đến gối màu đen, phía sau còn có một chiếc nơ bướm đáng yêu, đầu đội mũ lưới, chân đi đôi giày da màu đen sáng bóng. Trên tay đeo một đôi găng tay họa tiết tối màu, cầm chiếc ô nhỏ màu đen có ren trắng.
Cô nghiêng đầu, không ngờ tới bản thân lại nằm mơ trên xe.
Đã có kinh nghiệm nằm mơ hai lần, Kha Mỹ Ngu không hề căng thẳng chút nào.
Cô duỗi tay ra nhìn, lúc này cô cùng lắm mới sáu, bảy tuổi, lớn hơn lần trước hai tuổi.
Độ cao so với mặt nước biển ngắn lại, tầm nhìn hạn hẹp khiến cô không quen lắm.
Dù cho ngôi mộ này được xây trên núi, có bậc thềm lộ ra nhưng từng hàng cây xanh tốt khiến cô có kiễng mũi chân cũng không nhìn thấy tình hình hai bên.
Kha Mỹ Ngu giương ô đến mỏi cả tay, chiếc ô lắc lư trái phải, cuối cùng lúc mệt đến lè lưỡi ra, cô mới nhìn thấy Ứng Yến nhỏ đứng thẳng tắp trong mưa.
Anh mặc âu phục, tóc bị mưa làm ướt, dán sát vào đầu, gương mặt trắng bệch không cảm xúc, chỉ mang theo oán giận, quyến luyến chăm chú nhìn người con gái xinh đẹp có nụ cười xán lạn trên bia mộ.
Kha Mỹ Ngu bình ổn lại hơi thở rồi lặng lẽ đứng bên cạnh anh, hiếm khi cô im lặng đứng lâu như thế.
Không khí nơi này quá nặng nề, chỉ vài phút thôi, vành mắt cô đã đỏ lên rồi rơi lệ, cuối cùng, cô thế mà lại khóc nức nở.
Ứng Yên mím môi, nghiêng đầu, nhìn cô khóc đến không thở nổi, cuối cùng cũng khàn giọng, mất kiên nhẫn hỏi: “Đây là mẹ anh, em khóc cái gì?”
Kha Mỹ Ngu nhìn anh, khóc càng hăng hơn, lại còn gào lên mà khóc nữa.
“Em là một trong những người con dâu của bà ấy, đau lòng, buồn tủi vì mẹ chồng lìa trần nên mới khóc cũng không được sao?”
“Nếu mẹ chồng vẫn còn, em cũng không cần sống bi thảm như thế...”
Ít nhất có người quản lý đại lão, nói không chừng mẹ Ứng Yến coi thường cô, bà ấy sẽ yểm hộ cho cô, để cô lấy tinh hạch trong đầu rồi rời đi.
Hoặc là, mẹ Ứng Yến còn sống, đại lão cũng sẽ không trở nên biến thái như thế, chỉ nhìn chằm chằm để ăn cô!
Ứng Yến quay người rời đi.
“Này, sao anh lại đi rồi.”
Kha Mỹ Ngu lau nước mắt, hấp tấp chạy theo, che ô lên đỉnh đầu anh.
“Em nói sai rồi, mẹ anh chỉ có một người con trai là anh thôi.”
Đã từng thấy lần trước Ứng Yến kiệm lời lại còn nóng tính, hiển nhiên anh của hiện tại đã lịch sự hơn nhiều, ít nhất còn biết mở miệng nói chuyện.
“Có sai đâu, em chính là một trong những người vợ tương lai của anh mà.” Nói đến đây, Kha Mỹ Ngu bất mãn chắn trước mặt anh.
“Mặc dù em đang nằm mơ nhưng em phải nhấn mạnh với anh một chút, sau này anh ngàn vạn lần đừng có tìm rồi gây phiền phức cho em, được không hả? Anh đẹp trai, năng lực mạnh mẽ, sau khi tận thế đến, có bao nhiêu cường giả tháp tùng, anh muốn phụ nữ như nào mà chẳng có, sao lại cứ cắn chặt lấy em mãi như thế?”
Ứng Yến nhìn cô một lượt, lạnh lùng nói một câu: “Đồ điên.” Sau đó lách người qua một bên rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận