Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 772. -

Cung văn hóa thấy thấy đại học dành cho người lớn tuổi được thành lập thành công cũng nhao nhao học theo, muốn thành công chuyển mình, dù sao hơn nửa cung văn hóa cũng lập ra cho công nhân viên chức đã về hưu, vì thế có thể dùng phương thức chính quy và hệ thống hơn để tiến tục hoàn thiện sứ mệnh này cũng là lựa chọn không tệ.
Mô hình và lý luận của đại học dành cho người cao tuổi giống như cứu sống cung văn hóa không có quy củ từ trong đầm nước đọng.
Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới mãi mãi không thể thành công, dùng sự hứng thú làm cơ sở, phải có kiên trì tỏa ra từ nội tâm, cuộc sống mới có thể có khởi đầu.
Lúc này Kha Mỹ Ngu thành công rút về, cô giao những chuyện này cho hiệu trưởng ủy nhiệm của đại học người cao tuổi, bản thân chỉ gắn cái mác thành viên giám sát, đảm bảo trường học sẽ không vận hành chệch quỹ đạo.
Ông bà cụ nhà họ Kha còn tích cực hơn cả người đi làm, ăn cơm, đưa bọn trẻ đi học xong là lập tức đến trường.
Đoàn biểu diễn của họ tháng nào cũng đi tới các nơi biểu diễn, không ngừng nhận được trợ cấp, phần thưởng, bình thường còn được bao cơm, cũng không còn nhớ đến cái giường với vườn rau to bằng bàn tay trong nhà nữa.
Cuối tuần, hai người già vẫn còn bận rộn, hơn nữa mặc kệ hai cụ còn gió mặc gió, mưa mặc mưa, hôm nay có tuyết rơi, hai người mới bị giam ở nhà, cả người khó chịu.
Bà cụ bắt đầu tiến hành oanh tạc chuyện mình hóng hớt cho Kha Mỹ Ngu nghe, đừng nói đến bốn đại viện, cả khu nhà này bà ấy đều có thể thuộc như nằm lòng. Hơn nửa học viên trong đại học dành cho người lớn tuổi bà ấy đều nhận mặt được, mọi người cũng quen bà cụ.
Đang nói chuyện thì cửa bị gõ.
Kha Mỹ Ngu ngước mắt, mấy nhóc con chạy bình bịch ra, non nớt hỏi: “Xin hỏi là ai thế ạ?”
“Bé ơi, người lớn nhà cháu có nhà không? Bà ở đối diện mọi người, là hàng xóm vừa chuyển đến, tới đây chào hỏi.”
Kha Mỹ Ngu và bà cụ Kha đều nghi ngờ, sao họ không nghe nói gì thế nhỉ. Bình thường mọi người đều rất bận rộn, sáng đi tối về, không có thời gian chú ý đến nhà đối diện chuyển đi.
Dạo này bà cụ cũng đi khắp nơi biểu diễn, không còn thời gian tán gẫu với người khác.
Nhưng bà cụ vẫn đứng dậy, tò mò ra mở cửa.
Bông tuyết bên ngoài bị gió cuốn vào, bà cụ nghiêng người cho người kia vào.
“Chào thím, chúng tôi sống ở đối diện, hôm qua mới chuyển tới, vừa thu dọn đồ xong, cháu gái tôi nướng chút bánh quy, tôi mang đến cho mọi người nếm thử, cũng làm quen luôn.” Người tới là một phụ nữ năm mươi tuổi, trong tay bà ấy bưng hai túi giấy da, cười nói.
Bà cụ không từ chối, mời người ta ngồi xuống ăn hoa quả, bánh kẹo: “Mọi người từ đâu chuyển tới thế, cũng không nghe thấy bên đối diện nói chuyện dọn đi.”
Người phụ nữ cười nói: “Không phải vì người trong nhà nhiều quá, không ở nổi nữa nên mới muốn tìm một căn phòng rộng rãi hơn sao.
Nhưng trong trung tâm thành phố chúng ta, ngoại trừ trong bốn đại viện có nhà hai tầng kèm cả sân ra thì những nơi khác đều ở nhà lầu, hoặc là một nhà mười mấy người chen nhau trong tứ hợp viện.
Hơn nữa bọn cháu ở đại viên Bắc quen rồi, nhờ người hỏi thăm chút sao đó hổi nhà với nhà đối diện nhà thím.
Dù sao thì mỗi tầng đều hai mươi mét vuông, trong nhà cũng thoải mái hơn nhiều.”
Sau đó bà ta nói sơ qua về tình hình trong nhà, thế mà đây là là nhà họ Lăng bên đại viện Bắc! Người nướng bánh quy này là Lăng Nghệ Phi.
Kha Mỹ Ngu và bà cụ Kha nhìn nhau, suýt nữa buột miệng chửi tục.
Nói ra thì trước đây bà cụ Kha qua lại với người trong đại viện cũng không nhiều, chủ yếu là họ cũng được xem như người bên ngoài chuyển tới, rất khó hòa nhập với mọi người. Hơn nữa mọi người đều cao ngạo, gặp mặt chỉ gật đầu chứ không nói chuyện nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận