Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 204. -

Kha Mỹ Ngu mím môi, nói tiếp: “Chị gái này, các anh trai em đều ngố lắm, trước nay chưa từng nói chuyện với con gái, người như thế trêu chọc mới vui.”
“Chị thấy chồng em chưa, anh ấy đối xử với em có tốt không?”
Chị gái gật đầu: “Tốt quá ấy chứ, chồng em vừa đẹp trai, vừa có khí chất, lại còn rất có kiên nhẫn với em.”
Cô ấy có thể nhìn thấy cưng chiều và yêu thương dành cho cô vợ nhỏ từ trong mắt anh, ngưỡng mộ thật đấy!
“Đúng thế, đàn ông đều phải dạy dỗ thật tốt, chị muốn người đàn ông thế nào thì phải kéo người về phía mình rồi dạy dỗ.” Kha Mỹ Ngu bày ra dáng vẻ cao thâm, truyền đạt kinh nghiệm: “Chúng ta đều là phụ nữ thời đại mới, chăm chồng dạy con, tam tòng tứ đức gì đó đều lỗi thời rồi!”
“Dù sao thì các nam đồng chí phải có cảm giác nguy cơ, nếu không không cưới được vợ tốt. Chị gái đã có công việc rồi, vậy thì việc nhà không thể tự mình gánh vác nữa, dựa vào đâu mà đàn ông sau khi tan làm thì có thể làm ông lớn?”
“Mua đồ ăn, nấu cơm, rửa bát, lau nhà, giặt quần áo,... cuối cùng có con rồi thì phải đưa đón con, dạy con làm bài đều phải cùng nhau san sẻ mới được.Không thì cần đàn ông làm gì?”
“Tự chúng ta cũng kiếm được tiền, không cần họ nuôi, tại sao còn phải mời một ông lớn đến nhà làm gì?”
Chị gái nghe xong gật đầu: “Đúng thế, nữ đồng chí chúng ta không kém hơn họ, sao phải làm người giúp việc? Phụ nữ vàng cả mặt đều là do làm việc mệt mỏi mới bị.”
“Chị gái, chị xem đi, đợi sau khi về nhà em sẽ dạy dỗ năm anh trai em, không dám nói là xuất chúng nhưng ít nhất cơm nấu có thể ăn, quần áo giặt sạch để có thể mặc ra ngoài gặp người, biết lên kế hoạch cuộc sống, quan trọng nhất là tiền lương phải nộp lên, biết thương vợ!” Kha Mỹ Ngu cười hì hì, làm người hướng dẫn hô năm chỉ sáu, cực kỳ khí phái.
Chị gái bị cô nói cho trái tim đều dâng lên.
“Có điều, các anh trai được em dạy dỗ chỉ là khuôn mẫu, điêu khắc ra tinh tế thế nào còn phải xem bản lĩnh của các chị dâu tương lai rồi.”
Tần Nguyên Cửu bất đắc dĩ đỡ trán, không nhịn được mở miệng: “Đồng chí Kha, em không đói nữa à?”
“Ờ nhỉ, chị gái ăn cơm chưa?” Kha Mỹ Ngu giật mình nhảy dựng lên.
“Ở trong ký túc có ăn mấy cái bánh quy rồi.” Chị gái ngại ngùng nói: “Có phải hai người còn chưa ăn không? Ở chỗ chị còn có vài gói mì ăn liền chưa xé vỏ nữa.”
“Ăn cái thứ không có dinh dưỡng đấy làm gì, chị gái cho em mượn bếp với nồi đi, lát nữa bọn em mang cho chị một phần mì.” Kha Mỹ Ngu cười nói: “Hai bọn em đến từ thôn quê, sức ăn lớn, nồi nhỏ không đủ ăn đâu.”
“Không cần, chị ngủ cả ngày rồi, chẳng đói chút nào!” Cô ấy vừa nói, vừa đi vào nhà nấu ăn phía sau nhà khách chuyển đồ ra.
Kha Mỹ Ngu vẫy tay, Tần Nguyên Cửu phía sau lạnh lùng bước lên, gật đầu với cô ấy rồi chuyển đồ vào phòng.
“Này, chiều nay là đồng nghiệp của chị trực ban.” Lúc này chị gái mới nhở ra, lật cuốn sổ ra nhìn rồi chủ động nói: “Bọn họ chê thu dọn nhà vệ sinh rất phiền, không muốn làm tổn hao đến của công, bình thường đều không cho người mở phòng có hai gian, chỉ mở phòng cũ phổ thông thôi.”
“Chị đổi cho hai người một phòng khác nhé.” Nói rồi cô ấy lấy bút, gạch gạch rồi đưa chìa khóa cho họ.
“Chị gái tốt thật đấy.” Kha Mỹ Ngu hưng phấn gật đầu.
“Em cũng đừng gọi chị gái nọ, chị gái kia nữa, chị là Hàng Vũ Đồng, tránh cho lần sau em không tìm được chị.”
“Ừm, chị Vũ Đồng, em là Kha Mỹ Ngu, chị gọi em Ngu Bảo Nhi là được.” Kha Mỹ Ngu lại thì thầm phổ cập kiến thức khoa học về địa vị siêu nhiên của mình trong nhà họ Kha và thôn Lạc Phượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận