Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 707. -

“Ôi mẹ ơi, đắt quá thể, không phải những thứ công nhân bình thường chúng ta mua được, một cái bánh gì đó đã đủ để cho cả nhà chúng ta ra quán ăn mì rồi.”
“Bọn họ có biết làm ăn không thế? Đánh lớn thế này, đồ bán đắt đến khó tin, không bán ra được thì cũng uổng...”
Có điều nghe Charles bắt đầu nói giá của những món ăn có thể được giảm giá một nửa, nhất là bữa sáng và bữa khuya, miễn cưỡng có thể khiến mọi người đau lòng nếm thử đồ xa xỉ.
Khi Charles nói mỗi ngày đều có sản phẩm ưu đãi, có thể có giá ngang với bánh bao thịt trong tiệm cơm quốc doanh, mọi người bắt đầu thầm cân nhắc mang bé con nhà mình tới nếm thử.
Rồi lúc Charles nói có giấy ưu đãi, bán nửa giá trong thời gian quy định, mua một tặng một, miễn phí nếm thử, tặng đồ chơi, sách vở,... mọi người đều không nhịn được tích cực hẳn lên.
Sau khi hoạt động biểu diễn kết thúc thì đến múa lân, biểu diễn đi cà kheo, trong lúc đó nhiều món quà nhỏ, kẹo cũng được phân phát, náo nhiệt đến hai, ba tiếng đồng hồ.
Có không ít lãnh đạo tham gia cắt băng khai trương, đợi lúc mở cửa kinh doanh thì đã là mười một giờ rồi.
Ngoài cửa xếp hàng dài, trong tay mỗi người đều cầm phiếu giảm giá, mặt mày trông mong, hiếu kỳ, hưng phấn chờ đợi.
Nhân viên phục vụ mặc trang phục thống nhất là âu phục màu đỏ rượu với đường may bên màu đen, nam mặc quần, nữ mặc váy, tạp dề đen, vừa chỉnh tề, vừa thoải mái mà không hề phá cách.
Trên mặt họ nở nụ cười thân thiện, hai chàng trai đẹp trai đứng ngoài cửa, vừa dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói kính chào quý khách, vừa giúp khách mở cửa, khung cửa chạm vào chuông, âm thanh tinh tang phát ra.
Chỉ dựa vào thái độ phục vụ này thôi đã có thể khiến khách hàng được cưng mà sợ, họ có cảm giác mình như khách hàng quan trọng, không khỏi đứng thẳng người lên.
Buổi trưa cuối tháng tám, tiết trời nóng nực nhưng trong phòng lắp điều hòa, khi cánh cửa thủy tinh đóng mở, hơi mát tỏa ra khiến người bên ngoài tỉnh táo hẳn, mắt sáng lên muốn vào trong nghiên cứu một chút.
Trên dưới lầu đều không còn chỗ trống, mùi thịt thơm, đồ ngọt, sữa, cà phê biến nơi đây thành thiên đường, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta hận không thể ngồi đến khi đá mòn sông cạn.
Nói là đồ ăn chính tông của nước ngoài nhưng thực ra đã được thay đổi để phù hợp với khẩu vị người Hạ Hoa.
Máy móc trong tiệm đầy đủ, nhân viên nhiều, không gian rộng, Kha Mỹ Ngu còn phối hợp với nhiều thứ trong tương lai nên chủng loại đồ ăn nhiều, có hamburger, có các loại đồ ăn chiên rán, cơm cháy, đồ uống thì có sữa bò, nước ép, nước có ga, cà phê, trà sữa, đồ ngọt có bánh trứng, bỏng ngô, ống bỏng, kem trái cây, kem, đương nhiên còn có cả xúc xích nướng và cá viên cô thích nhất nữa.
Những người đi vào đều nhìn đến hoa cả mắt, không biết nên chọn cái nào nên cứ để mặc nhân viên giới thiệu.
"Chào anh, suất ăn của chúng tôi có giá cả phải chăng, chủng loại đa dạng, anh chọn theo số lượng người, hoàn toàn có thể dựa theo suất này để gọi món. Lần này chọn suất Ngũ Phúc, lần sau chọn suất Trạng Nguyên...
Bởi vì đang trong thời doanh kinh doanh thử nên về cơ bản giá bán các suất ăn sẽ được giảm ba mươi phần trăm, hơn nữa còn được tặng thêm một cuốn truyện tranh nhỏ xinh...”
Mấy cô gái nhỏ mảnh mai dịu dàng cứ bla bla luôn miệng.
Làm sao khách hàng có thể chịu được sự đề cử nhiệt tình thế này, trong lúc người đứng sau thúc giục, họ đầu óc mơ màng móc tiền ra mua rồi cầm menu với truyện tranh về bàn ngòi.
Sách truyện tranh kia đều là chuyện gối đầu giường của người Do Thái, truyện song ngữ Anh - Hán, lại phối thêm hình ảnh và màu sắc, một bộ có hai mươi quyển nhưng hôm nay số sách được tặng ra chỉ có tập đầu tiên.
Hôm nay đài cũng phát câu chuyện nhỏ do chính Kha Mỹ Ngu thu âm, Ứng Yến phối nhạc, song ngữ Anh – Hán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận