Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 220. -

Kha Mỹ Ngu ngẫm lại trùm phản diện làm bảo mẫu, khuôn mặt tủi thân mà phục vụ mình, cái cảm giác này mới tuyệt vời làm sao!
Tần Nguyên Cửu sao cũng được gật đầu: “Được rồi, chỉ là một trò chơi mà thôi, em ra sức như vậy làm gì?”
Cô hừ hừ hai tiếng, lấy vở và bút ra, thẳng tay xé vài trang giấy rồi cẩn thận cắt thành hai mươi bảy mảnh nhỏ, cô cắn đầu bút rồi viết ra tất cả những điều cô muốn trùm phản diện làm lúc sinh thời lên giấy.
Cái gì mà dùng hai tay lau sàn nhà bằng xi măng trong một tuần liền, giúp người kia mát xa toàn thân một tuần, bưng trà rót nước phục vụ trong một tuần, làm chân chạy vặt một tuần, nấu cơm giặt quần áo trong một tuần, buổi sáng chạy bộ một vòng quanh thôn và hô lớn “Điên vì em, cuồng vì em, anh vì em mà đâm đầu vào tường”, vân vân.
Sau khi viết xong, cô vo viên hết mấy tờ giấy lại để chắc chắn rằng từ bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì được viết bên trong.
Mọi thứ đã sẵn sàng, hai người khoanh chân ngồi lên giường.
“Để em chia bài.” Kha Mỹ Ngu tùy tiện xào bài sau đó cứ thế chia cho mỗi người từng lá một.
Chờ khi chia bài xong, Tần Nguyên Cửu cầm bài được chia trong tay, chỉ nhìn thoáng qua rồi xếp lại.
Kha Mỹ Ngu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, sắp xếp quân bài theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy bản thân không có quân ba nhỏ nhất thì nhịn không được nhếch môi cười.
“Bắt đầu nào!”
Hai người đồng thời rút ra một lá bài rồi mở ra.
Kha Mỹ Ngu nghĩ đến việc đánh ra những quân bài nhỏ của mình trước, đến cuối cùng chỉ còn toàn những quân bài lớn chẳng phải nghiễm nhiên cô sẽ thắng sao?
Một lá bốn, một lá năm…
“Cảm ơn nha.” Tần Nguyên Cửu mỉm cười đẩy mấy quả bóng giấy đến trước mặt cô.
Kha Mỹ Ngu đã đoán trước được mình sẽ thua nhưng không nghĩ rằng bài của hai người chỉ kém có một số!
Cô ngẫu nhiên cầm lấy một tờ giấy rồi mở ra đọc: Buổi sáng chạy bộ một vòng quanh thôn và hô lớn “Anh si mê vì em, anh phát cuồng vì em, anh vì em mà đâm đầu vào tường”!
Tự vác đá đập vào chân mình quá lắm cũng chỉ đến thế thôi phải không?
“Tốt lắm, tiếp tục đi.” Tần Nguyên Cửu hài lòng gật đầu.
Kha Mỹ Ngu đánh ra một lá mười, đối phương là một lá Q…
Cô lại chặn bằng một lá Q, người kia lại đánh một lá K…
Cô không nhịn được ném ra một lá A cơ, thế mà Tần Nguyên Cửu lại ra một lá ba!
“Anh không gian lận đấy chứ?” Kha Mỹ Ngu không khỏi hoài nghi.
“Anh giống người sẽ gian lận lắm sao?” Tần Nguyên Cửu cười nhạo một tiếng: “Anh chỉ là giỏi tính nhẩm chút thôi, lại có thể đoán được suy nghĩ của người khác nên chỉ nhờ vào may mắn mà thắng được em thôi.”
“Bé ngốc Kha, phải biết rằng đầu óc thông minh có thể chiến thắng tất cả, đáng tin hơn nhiều so với việc trông cậy vào vận may.”
Kha Mỹ Ngu không tin nên kéo tay anh nhìn đi nhìn lại, còn tiện thể cọ giá trị hòa bình.
Cô không nhìn ra nguyên nhân, chỉ có thể nghi ngờ tiếp tục ra bài, kết quả là cô thua tới thảm hại,ngoại trừ lá ba và bốn ra thì không có lần nào có thể thắng được. Tất nhiên là cô cũng thầu gần hết các hình phạt!
Thật ra bọn họ chỉ đang giết thời gian, cũng không cần nghiêm túc quá: thật sự là Tần Nguyên Cửu không nhìn nổi cô vui vẻ tự đào hố chôn mình, không nhịn được mở miệng nói.
“Nghiêm túc chứ?”
“Sao lại không nghiêm túc cho được?”
Đổi một góc độ khác mà suy nghĩ thì chẳng phải đây cũng là cách để cọ giá trị hòa bình sao, Kha Mỹ Ngu cắn răng nói.
Hơn nữa trông cô giống người quỵt nợ lắm sao?
Cô đẩy bộ bài và bóng giấy về phía anh, giận đùng đùng vén chăn chui vào trong: “Anh cứ đợi đấy, em nhất định sẽ thắng anh!”
Kha Mỹ Ngu cảm thấy vận may của bản thân không tồi nhưng cô không quản lý tốt được vẻ mặt của mình, khiến cho trùm phản diện đọc được tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận