Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 64. -

"Bác biết xấu hổ thì sao không làm ni cô ở nhà mẹ đẻ đi, gả cho bác hai cháu làm cái gì?"
"Mày." Bác hai Kha trừng mắt: "Mày cái con nhỏ này, sao lại nói chuyện với người lớn như thế?"
Bà cụ tuy tức giận, nhưng lúc này cũng không muốn bảo bối bị người ta nói như thế: "Mày còn không có dáng vẻ của trưởng bối thì sao tiểu bối phải tôn trọng?"
"Bà nội, cháu biết bà là người hướng về cháu nhiều nhất." Kha Mỹ Ngu lập tức thuận cột leo lên: "Bà nội, mẹ, con đã đến tuổi phải kết hôn rồi. Đồng chí Tần tốt biết bao, nếu không phải bây giờ anh ấy đang ở thời kỳ thấp kém, thì chưa chắc đã đến lượt con đâu."
"Con xinh đẹp, anh ấy cũng không xấu, hơn nữa đồng chí Tần còn có học thức, nhất định con của chúng con sau này sẽ rất có triển vọng, chờ khi nào nó vào đại học ăn cơm nhà nước, còn không thể giúp đỡ năm người bác của mình sao?"
Câu nói này thực sự đã động đến đáy lòng người nhà họ Kha.
Không chỉ ở thôn Lạc Phượng mà nhà họ Kha còn nổi danh là địa chủ khắp mười dặm tám thôn.
Nếu như bọn họ muốn dốc sức tìm cho Kha Mỹ Ngu một người chồng ăn cơm nhà nước trong thành phố, cũng không phải là không thể.
Nhà họ Kha không ngu ngốc, ví dụ như con thứ ba và thứ tư của nhà họ Kha đều rất thông minh, một người là học sinh tốt nghiệp cấp ba hiếm có trong họ, một người mặc dù bỏ qua thời điểm tốt, nhưng cũng tự mình tìm được một người vợ tốt.
Nhưng đến thế hệ của Kha Mỹ Ngu, tai họa, loạn lạc… đều tụ tập lại với nhau, bọn nhỏ không thể đường đường chính chính đi học, nhiều nhất là học hết cấp hai rồi về nhà làm việc, kết hôn.
Mặc dù con cháu đã bắt đầu đi học đọc sách, nhưng với chất lượng dạy học ở thị trấn, làm sao có triển vọng?
Ông nội Kha là người duy nhất trong thôn đi xa nhà, học rộng biết nhiều, ngay cả những người còn lại trong nhà cũng đặt nhiều kỳ vọng vào thế hệ con cháu.
Gen nhà bọn họ quá bình thường, chỉ hơi thông minh, nhưng đồng chí Tần người ta xuất thân từ thành phố lớn, còn nghiêm túc tốt nghiệp trường chuyên cấp ba, có lẽ thật sự là mấu chốt thay đổi vận mệnh nhà họ Kha cũ!
"Nhưng Bảo Nhi à." Bà cụ kéo Kha Mỹ Ngu, cau mày nói: "Bình thường cháu không thích đi ra ngoài, nên không biết một số người sống trong chuồng bò đã được sửa án xử sai, còn có vài thanh niên trí thức đã bắt đầu trở lại thành phố."
"Hộ khẩu ở thành thị rất khó xử lý, bọn họ không thể chăm sóc gia đình, hơn nữa thường bỏ đi không có tin tức. Chúng ta không muốn Bảo Nhi nhà mình phải chịu uất ức chút nào."
Những người còn lại liên tục gật đầu thuyết phục: "Tiểu Ngư Nhi, mẹ không thúc giục con, chúng ta từ từ tìm, nhất định sẽ tìm được một đối tượng tốt, đồng chí Tần chỉ là một quả cầu vàng tạm thời rơi xuống chỗ chúng ta mà thôi, sớm muộn gì cũng phải rời đi!"
"Ngu Bảo Nhi, chú họ của cháu không biết gì nhiều về đồng chí Tần, ai mà biết cậu ta là hạng người gì, trong nhà có ai, tính cách thế nào? Cho dù nhà cậu ta được sửa án rồi đưa cháu về thành phố, chúng ta cũng không yên lòng, nghe nói mẹ chồng thành phố kén chọn con dâu lắm." Ông cụ phì phèo tẩu thuốc lào, thấm thía nói.
"Bé con, có phải tần đồng chí kia dụ dỗ con không? Sao lại không nói một tiếng giấu giếm người nhà đi lấy chứng chỉ như thế?" Cha Kha siết chặt nắm đấm, cắn răng hỏi. Ai cướp con gái của ông, đều là kẻ thù!
Năm người anh trai cũng nhao nhao phồng cơ bắp nhỏ đầy người: "Em gái, để bọn anh đi từ hôn với em. Cậu ta chẳng cho em được cái gì còn muốn lừa gạt tình cảm của em, đúng là cái thằng không ra gì!"
Kha Mỹ Ngu không thể nói dóc với bọn họ, thế là trực tiếp nhấc mạnh miếng thịt trong tay lên, đồng thời khoe cổ tay xinh đẹp của mình: "Ông nội, bà nội, cha, mẹ, năm anh trai, đồng chí Tần bảo ngày mai sẽ đến cầu hôn, lễ nghi đầy đủ. Hơn nữa, hôm nay anh ấy còn mua cho con một chiếc đồng hồ, một chiếc máy ghi âm và một chiếc máy may, tiền sính lễ cũng chuẩn bị chín trăm chín mươi chín đồng rồi."
"Bao nhiêu?" Bác gái hai đứng hóng chuyện cất giọng sắc bén hỏi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận