Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 382. -

Có rất nhiều người đến xin ăn nhà họ Kha, nhưng đến khi điều kiện khá giả hơn rồi lại chẳng có mấy nhà biết cảm ơn.
Tổ tiên nhà họ Quý là dòng dõi thư hương, cũng là một gia đình lương thiện.
Sau khi nhà họ nhận được cứu tế lương thực thì cố gắng hết sức mình báo đáp những người đã từng giúp đỡ gia đình mình, khi bọn họ biết bà cô út nhà họ Kha, Kha Khánh Thu bị từ hôn vì không gửi lương thực cho nhà vị hôn phu, đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng thì đến cầu hôn cho con trai mình.
Con trai út nhà họ Kha cũng là một học sinh cấp ba đàng hoàng, làm cán sự ở công xã, ngoại hình đẹp, có rất nhiều người muốn làm mai cho ông ấy, nhưng hai vợ chồng nhà họ Quý vẫn mãi lấp lửng.
Khi cô út và con trai nhà họ Quý dạm ngõ, cả hai đều không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng không ngờ cuộc hôn nhân này lại đúng đắn.
Hai mươi năm trôi qua, hai người chưa từng cãi vã, luôn tôn trọng nhau, cuộc sống cũng vô cùng thắm thiết.
Bà cụ Kha có bốn đứa con trai và hai đứa con gái, trước đây có thể nói là ngoại trừ hai vợ chồng thằng hai không phấn đấu, không biết ơn người khác, thì nhà thằng tư vẫn chưa khá giả, về cơ bản là đang cố gắng sống qua ngày, dần dần thịnh vượng hơn.
Nỗi oán hận tích tụ nhiều năm của phòng hai đã bùng nổ hoàn toàn dưới sự kích thích của một loạt sự việc sau khi Kha n Thục trọng sinh!
Nói đến đây, mọi người đều có chút thổn thức.
“Đúng vậy, nuôi mèo nuôi chó chúng nó còn biết cảm ơn, ngày nào cũng tha cá tha thịt đến nhà, thế mà lớn từng này, cưới vợ cưới chồng cho rồi quay ngược lại oán hận cha mẹ mình?”
“Ai nợ bọn chúng chứ?” Cô út Kha Khánh Thu và bà cụ Kha có cái tính rất giống nhau, yêu ghét rõ ràng mà lại còn hay bao che, vừa tức giận vừa ra sức nhào bột.
Sắc trời tối om, trong bếp thắp hai ngọn nến, mượn ánh sáng của bếp lò, mọi người đều đang nấu nướng.
Kha Mỹ Ngu nhìn về phía người nói, mắt đảo liên tục, chỉ thấy trên người bà cô út phát ra ánh sáng màu xanh nhạt!
Ánh mắt cô dừng lại, chớp chớp mắt truyền linh lực, rồi nhìn lại lần nữa, quả nhiên luồng sáng xanh mạnh mẽ bao quanh cô út giống như sự điên cuồng và tham lam đang nhe nanh múa vuốt nuốt chửng linh hồn con người.
Hệ thống vốn bị Kha Mỹ Ngu ép offline giờ lại tủi nhục online, khóc lóc một lúc lâu.
“Có chuyện gì thì nói đi, không có thì biến!” Kha Mỹ Ngu không hề khách sáo với hệ thống.
Hệ thống khẽ thở dài, ký chủ biết tự chơi giỏi quá khiến nó trở thành một sự tồn tại dư thừa.
“Chúc mừng kí chủ đã khởi động nhiệm vụ phụ mới: Vọng Đế Xuất lang thang ở nhân gian.”
Kha Mỹ Ngu vô cùng ngờ vực, Vọng Đế Xuất là gì?
Lúc này hệ thống mới ho khan một tiếng, thấy đã đến lúc mình phát huy tác dụng: “Vọng Đế Xuất này cũng là một loại thần thú thượng cổ, nhưng nó xuất hiện tương đối muộn, được sắp đặt ở cột cổng trước tháp Thiên Môn.
Ngụ ý giám sát Đế vương tận tụy một lòng vì dân!
Tuy nhiên, từ sau khi Đế quốc phong kiến bị tiêu diệt và Hạ Hoa mới được thành lập, nhiều quỷ thần đã lần lượt rút khỏi nhân gian để thể hiện sự công nhận đối với loài người và Hạ Hoa mới, trả lại cho nhân loại một thế giới tự do hòa bình.
Nhưng vì tính ham chơi và luyến tiếc nhân gian, Vọng Đế Xuất này đã trốn trong sách cổ, bỏ lỡ cánh cửa lục giới mở ra, từ đó lang thang khắp nhân gian.
Quỷ thần có thể ở lại nhân gian đều nhờ vào linh khí trời đất và sự cung phụng của con người. Bây giờ cánh cổng lục giới đã đóng chặt, linh khí phàm gian có hạn, Vọng Đế Xuất lại không có người cung phụng, năng lực càng lúc càng yếu, không thể không bị kẻ ác điều khiển, trở thành ác thú cướp đoạt khí vận của người khác!
Người mà nó muốn cướp vận khí lần này chính là nhà họ Quý tổ tiên đời đời làm việc thiện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận