Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 451. -

Nói không chừng lúc đầu bỏ rơi anh ta là do người nhà biết cơ thể anh ta không tốt, cố tình làm thế thì sao?
Kha Mỹ Ngu khẽ mím môi: “Thật ra thì anh có thể làm phẫu thuật bắc cầu động mạch chủ, lách qua đoạn hẹp mạch vành, tạo một đường lưu thông mới.”
Mắt của Tề Bán Tiên sáng lên, kích động hỏi: “Đồng chí Kha, có phải là cô làm được hay không?”
“Làm được, nhưng tại sao tôi phải làm?”
“Chỉ cần thoát khỏi người nhà họ Tề, tôi bằng lòng để cô sai khiến cả đời!”
Kha Mỹ Ngu phụt cười ra tiếng: “Con người anh kỳ lạ thật đấy, từ hang sói lại đi vào hang hổ? Chẳng lẽ không phải vì tự do nên anh mới chống lại người nhà họ Tề hay sao? Bây giờ lại muốn nghe lệnh của tôi, không sợ tôi kêu anh giết người phóng hỏa à?”
“Cô sẽ không như thế.” Tề Bán Tiên cười nói: “Cô là người số mệnh lớn, mặc dù chưa chắc là người lương thiện nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện ác.
Hơn nữa, chẳng phải là tôi chưa từng muốn tìm kiếm cơ hội che chở của cô đâu?”
Kha Mỹ Ngu trừng mắt: “Anh nói chuyện thẳng thắn thật đấy.”
Có điều lời nói của Tề Bán Tiên chọc trúng tim đen của cô.
Kha Mỹ Ngu biết thời không này không nhiều yếu tố lắm, muốn sống bình thường dễ dàng thì cô phải học cách khiêm tốn.
Lúc này cô cần một người thu hút hỏa lực ở bên cạnh, Tề Bán Tiên chính là người thích hợp!
“Được.” Kha Mỹ Ngu cho anh một miếng ngọc bài cỡ bùa hộ mệnh: “Đây là ngọc giản truyền anh, chỉ cần anh gọi là tôi sẽ tới, có vấn đề gì không?”
Tề Bán Tiên trịnh trọng nhận lấy: “Không có vấn đề gì!”
Nói xong thì anh ta cắn vỡ ngón tay, bắt đầu vẽ bùa trên quần áo của mình, lập tâm ma thệ học được từ truyền thừa của nhà họ Tề.
Thời gian còn sớm, Kha Mỹ Ngu không nói linh tinh nữa, lấy bùa bất động dán lên.
Cô chưa từng nói với bản thân mình phải bắt cầu động mạch chủ cho anh ta. Dù sao phẫu thuật này quá tốn tiền, hơn nữa một lần chỉ có thể đảm bảo mười năm.
Kha Mỹ Ngu thấy được hình ảnh tim của Tề Bán Tiên trong phòng điều trị đa chức năng.
Chỗ mạch vành anh ta hẹp không nhiều, chiều rộng chỉ bằng một đốt ngón tay. Vì làm một lần khỏe cả đời, Kha Mỹ Ngu giống như đập đi xây lại vậy, dùng linh lực vừa phá hỏng phần mạch máu kia, vừa phục hồi mở rộng. Tiện thể dọn dẹp cặn bã xung quanh mạch vành hẹp của anh ta.
Tiêu hao gần một nửa thần thức, nửa tiếng, chín tấm bùa bất động cô mới hoàn thành cuộc phẫu thuật này!
Tề Bán Tiên mở mắt ra sau khoảnh khắc mê man.
Anh ta vuốt trái tim của mình, cảm giác bị đè nén ngày xưa đã biến mất hoàn toàn. Trái tim đập mạnh làm cho anh ta cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ trong cơ thể. Đây là chuyện chưa từng có trước đó!
Anh ta vừa kích động vừa căm hận: “Đồng chí Kha, cô cho tôi vài ngày đi. Đến khi tôi đưa người nhà họ Tề vào cục cảnh sát rồi tới chỗ cô báo cáo.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu như thể rất dễ nói chuyện, nhảy lên biến mất ngay.
Cô đi tới chỗ đã hẹn với Vọng Đế Xuất, sắp xếp trận pháp xong trước, lẳng lặng đợi người ta xuất hiện.
Mặt trăng chui vào mây đen vừa dày vừa nặng, thu chiếm hết toàn bộ ánh sáng, chỉ còn lại tiếng gió lay cành khô bên tai, tiếng rít khi chui qua hầm, làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh. Đây là thứ mà thành phố đèn được sáng chói không có!
Không bao lâu, một bóng dáng trắng như tuyết giống như thỏ nhảy qua bên này.
Du Diệc Minh chửi mắng đuổi theo ở sau lưng: “Cái thứ chó má này, mau trả lại thư thông báo về thành phố và tiền phiếu cho tao!
Thần thú thượng cổ gì chứ, xì, không phải chỉ là một súc vật thôi sao, cũng chả biết nói.
Thư thông báo và tiền phiếu không phải là đồ mày có thể chơi được! Tao về thành phố rồi có thể dẫn mày đi ăn ngon, uống rượu!
Trả lại cho tao nhanh lên, nếu không mày chờ đó cho tao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận