Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 145. -

Sau khi điền mẫu đơn xong, Kha Nguyên Đại trịnh trọng đặt bảy tờ đơn vào trong túi văn kiện, quấn dây xung quanh rồi giao cho chi bộ thôn.
Cuối cùng mọi người cũng thở phào, bắt đầu bận rộn chuyện dựng cột cho nhà mới.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của trai tráng trong thôn, căn nhà ngói đầu tiên của thôn Lạc Phượng đã được dựng lên rồi.
Trong sân vườn rộng nửa mẫu đất có một ngôi nhà ba gian ngói xanh tường đỏ, đồ đạc ông nội và lão tứ nhà họ Kha cho Kha Mỹ Ngu cũng được sắp xếp lên.
Gần như thôn dân trong cả thôn Lạc Phượng đều đến thăm quan, giúp đỡ, góp thêm chút náo nhiệt.
Bà cụ, mẹ Kha với Kha Mỹ Ngu mang theo cái túi nhỏ, tặng cho mỗi người một viên kẹo hoa quả xinh xắn, một miếng thịt lợn rừng khô tự làm.
Nền đất của ngôi nhà khá cao, phía trước là dòng suối bao quanh làng, phía sau là một rừng trúc.
Những viên đá lát nền còn thừa được xếp thành con đường nhỏ nối từ trong vườn ra ngoài, sạch sẽ, chỉnh tề, hơn nữa bên trong rừng trúc còn có đình tranh đơn giản, bên dưới là bàn đá, ghế đá, xung quanh có hoa dại chịu lạnh, cây giống, thực sự có cảm giác nhàn tản của vùng thế ngoại đào nguyên.
Mỗi người đều có phần đất riêng nhưng tổ chức không có quy định là không được dùng đất hoang trồng cây trồng hoa!
Có điều mọi người đến bụng còn chẳng thể lấp đầy, bị cuộc sống nghèo khó vây lấy nên làm gì có suy nghĩ ấy?
Gạch thải ra được xếp thành bức tường cao hai mét, lại thêm mặt đất được đôn cao nửa mét nữa, trên bức tường ghim dày đặc mảnh sành vỡ sắc nhọn, có thể ngăn trộm cắp và cả dã thú sau núi xuống săn mồi nữa.
Xung quanh cũng trồng cây ăn quả như táo đỏ, cây hạnh, táo tàu, hạch đào, hạt dẻ, vân vân!
Leo lên bậc thang, mở cánh cửa gỗ nặng nề ra là một bức tường chắn được tạo ra bởi mảnh rừng trúc nhỏ, sau khi quẹo vào là tới một căn lều làm bằng gạch ngói, dùng để cất xe đạp và những thứ đồ linh tinh khác cho khỏi bị ướt, bên trái và phải ngăn ra một gian để làm nhà bếp và một gian làm phòng tắm.
Một bên sân là đám nho trồng đã khá cao, có một chiếc xích đu làm từ dây mây, một bộ bàn ghế bằng gỗ cây cổ thụ được gọt giũa rồi đánh bóng, giữ lại trạng thái nguyên sinh.
Một cái ao rộng dẫn nước sinh hoạt, bên trong có mấy con cá nhỏ bị mọi người dọa bơi lung tung, ở giữa có tảng đá, bên trên là một đôi rùa đang lười biếng phơi nắng.
Cạnh đó là vườn hoa nhỏ, bên trong trồng đủ loại cúc đang nở rộ, có cả hoa xương rắn quanh năm không lụi, vân vân.
Một bên khác cạnh con đường là hai miếng đất trồng rau, một cái giếng để lấy nước dùng.
Hai cây thạch lựu được uốn theo dáng rồng nằm cuộn lại, giống như hộ vệ, đặt ở hai bên cửa chính.
Tường sơn trắng khiến căn phòng sáng sủa, rộng rãi, đối diện cửa chiếc bàn gỗ táo được khắc hoa hình vuông và đôi ghế bành. Bàn ăn được gấp lại, đặt sát tường, còn có vài chiếc ghế dài.
Hai bên được ngăn cách ra thành gian nhỏ làm phòng ngủ, một phòng đắp giường đất, một phòng có giường gỗ to chắc chắn. Bàn ghế ngồi học, giá sách, tủ có ngăn kéo, tủ gỗ, tủ quần áo, chẳng thiếu thứ gì.
Kể cả những vật lặt vặt dùng hằng ngày cũng được sắp xếp kha khá rồi.
Sau nhà cũng có hai mảnh đất trồng rau, xa xa phía sau gần bên bức tường là nơi để chăn nuôi với nhà vệ sinh sạch sẽ.
Mọi người đi dạo quanh một vòng, kinh ngạc tặc lưỡi, ngày tháng của lão địa chủ chắc cũng chỉ đến vậy thôi nhỉ?
Thế nhưng ngoại trừ nhà dùng gạch ngói để xây, những thứ đồ khác, bọn họ chỉ cần phí công nghĩ một chút là cũng có thể mô phỏng theo được. Chỉ có thể nói là người đến từ thành phố biết hưởng thụ thật đấy, vận may của Phúc Bảo Nhi nhà họ Kha tốt thật!
Kha Mỹ Ngu có hơi ngạc nhiên, ngôi nhà này thực sự là chỗ nào cũng được xây theo ý cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận