Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 222. -

Bà Triệu gật đầu cười lớn: “Hẳn nên như thế, bà còn lạ gì cái tính tình thẳng thắn của cháu.”
Kha Mỹ Ngu mím môi cười: “Cháu nghĩ như này, hai ông bà chỉ ở nông thôn cũng rất tẻ nhạt, vừa rèn luyện điều dưỡng cơ thể vừa tiếp tục làm công việc cũ, dạy học cho mấy người anh trai của cháu có được không ạ?”
“Thật ra đầu óc của mấy anh trai cháu không hề ngốc, thông minh nhưng lại không để tâm vào việc học.”
“Bọn họ có ước mơ của mình nhưng điểm xuất phát còn thấp, chỉ có thể dựa vào hai ông bà giúp đỡ vực bọn họ dậy.”
Ông Tiết và bà Triệu đồng ý ngay mà không hề do dự: “Ông còn tưởng là yêu cầu gì ấy chứ, chỉ là nhận năm đứa, à không, là bảy đứa học trò thôi sao? Chuyện này thì có gì khó chứ?”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, bản thân mình là một đứa học ngu, mỗi buổi tối chỉ học tập y thuật và bùa chữa trị thôi mà đã đủ hói đầu rồi. Nếu như bảo cô ban ngày cũng phải học thì không bằng để cô chết luôn cho rồi!
Không đợi cô từ chối thì Tần Nguyên Cửu đã cười nói: “Vậy bọn cháu cảm ơn ông Tiết và bà Triệu, có thể được hai ông bà dạy dỗ hai tháng, tin rằng chúng cháu sẽ nhận được rất nhiều điều có ích suốt cuộc đời.”
Ông Tiết vuốt chòm râu, dáng vẻ cao thâm khó dò: “Nếu mấy đứa có thiên phú, lại còn chăm chỉ thì bọn ông có thể nhận mấy đứa làm học trò!”
Ông nói vậy khiến bạn đời kinh ngạc.
Tuy rằng bọn họ chỉ là giáo viên bình thường thôi nhưng từ trước đến nay bọn họ nhận học trò đều là quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, vậy nên mỗi người học trò đều là những người nổi bật nhất trong chính ngành nghề của mình.
Thế cho nên trở thành học trò của bọn họ thì cũng tương đương với việc có được những mối quan hệ kia!
Chẳng qua khi nhìn thấy biểu tình của đôi vợ chồng trẻ, một người bên ngoài khiêm tốn nhưng thực tế lại kiêu căng phách lối, một người mơ hồ vui vẻ nhưng thật ra không hiểu chuyện gì, thật sự vừa buồn cười vừa có lỗi với bạn đời của mình.
Xe của cục cảnh sát lái đến cổng thôn như mọi khi, tiếng động cơ gầm rú vẫn thu hút không ít dân làng và trẻ con đến hóng chuyện.
Bọn họ rất bình tĩnh nhìn Kha Mỹ Ngu xuống xe, ở trong thôn cũng chỉ có Phúc Bảo Nhi mới có loại đãi ngộ này thôi.
Kha Mỹ Ngu vẫn tươi cười, lấy từ trong túi ra một túi kẹo trái cây và một túi kẹo sữa đưa cho cháu trai đang chen chúc ở đằng trước, vuốt mái tóc mềm mượt của thằng nhóc: “Cháu cầm lấy chia cho bạn của cháu và các ông các bà một ít, cô mua cho mấy đứa không ít thứ đâu, về nhà sớm chút đấy!”
Cậu nhóc vui sướng ôm hai túi kẹo to, gật đầu liên tục, lớn tiếng hô một câu rồi cùng nhóm anh chị em và khoảng trăm đứa trẻ nữa cắm đầu chạy.
Các cụ ông cụ bà ngồi dưới tán cây ai cũng cười toe toét.
Ở đây có người nhà vô cùng nghèo, còn có người không con không cái, cả đời khổ sở, đã bao giờ được ăn một viên kẹo? Thậm chí trong cuộc đời mấy chục năm liền của họ cũng chỉ có chút ký ức đắng chát như vậy.
Bây giờ được hưởng ké từ bé bảy nhà họ Kha, bọn họ già rồi mà còn có thể nếm thử hương vị của kẹo sữa và kẹo trái cây. Một viên kẹo như này cũng đủ cho bọn họ ngọt ngào suốt mười ngày nửa tháng ấy chứ!
“Em bảy Kha, hai người này là ai thế, chẳng lẽ là cha mẹ chồng em?”
“Em bảy Kha, nghe bà nội em nói em đi huyện thành đến nhà bà dì thăm người thân hả? Đây là bà dì của em đó sao? Chẳng trách còn trẻ mà đã được coi trọng…”
Các thôn dân suy đoán đủ kiểu.
Trên mặt Kha Mỹ Ngu toàn là đắc ý: “Hai vị này không phải là người thường đâu, bọn họ đều là giáo sư ở đại học công nghệ trên huyện thành đó! Hơn nữa năm sau bọn họ còn được mời tới đại học công nghệ kinh đô để dạy học nữa.”
“Lần này bọn họ tới thôn chúng ta để thư giãn, chăm sóc cơ thể và trải nghiệm cuộc sống nông thôn khó khăn hai tháng.”
Giáo sư…
Tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó bọn họ đều kính sợ ông Tiết và bà Triệu, không khỏi đồng thời hô lên: “Xin chào giáo sư!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận