Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 154. -

“Có nha, có rất nhiều ấy chứ.” Nàng dâu mới gật đầu: “Nếu như em gái nhỏ muốn nghe thì chị sẽ kể cho em nghe nhiều hơn, nào là địa chủ chiếm đoạt con gái nhà lành, tú tài vứt bỏ người vợ tào khang đi lấy con gái của Huyện lệnh, tiểu thư nhà giàu ngoại tình…”
Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị chị dâu cả biến sắc, bịt miệng.
“Em gái à, em muốn nghe chuyện xưa gì để chị dâu kể cho em nghe. Chị dâu đã nghe chuyện xưa từ nhỏ tới lớn này.” Chị dâu họ thứ hai ngại ngùng tự đề cử nói: “Chuyện xưa của chị dâu nhỏ em đã lỗi thời cả rồi, cả tổ chức cũng không còn thịnh hành, đừng nghe em ấy nói nữa kẻo nói cho đã cái miệng xong thì bị lôi đi diễu phố!”
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa theo, mà dường như chị dâu nhỏ cũng biết bản thân nói sai rồi, vẻ mặt buồn bã cúi đầu xuống.
Lòng hiếu kỳ của Kha Mỹ Ngu hoàn toàn bị kéo ra, chuyện xưa như thế chắc chắn sẽ rất bùng nổ, có phải hay không!
Cuối cùng, đợi tới lúc mọi người bận rộn nấu cơm, cô lặng lẽ kéo chị dâu họ vào trong nhà để nghe chuyện xưa.
“Em gái à, chị, chị không thể nói với em được, bằng không lát nữa anh họ của em sẽ bắt chị ăn ít đi nửa bát cơm đó.”
Người cùng chí hướng, Kha Mỹ Ngu lấy một đống kẹo sữa từ trong túi ra đưa qua: “Sẽ không đâu, chị dâu họ không nói, em cũng không nói, không có ai biết được đâu!”
Hai mắt chị dâu họ sáng lên, nhanh nhẹn nhét kẹo vào trong túi, bắt đầu nói: “Em gái à, chuyện xưa của chị có hiều lắm, lần này kể trước cho em nghe chuyện xưa xảy ra từ thời lão tổ của chị đi…”
Nói xong, khí chất cả người chị dâu họ cũng thay đổi, không còn chút tiên khí như vừa nãy nữa mà trông sinh động hệt như bà lão kể chuyện xưa ở cửa thôn, cực kỳ thu hút ánh mắt người nhìn, Kha Mỹ Ngu nghe như say như mê, cứ như được tận mắt nhìn thấy vậy!
Chỉ là thời điểm kể đến chuyện xưa của một anh thợ rèn cùng người phụ nữa góa chồng đến hồi gay cấn thì cửa bị gõ vang, hai người sợ tới mức giật nảy mình.
“Ai vậy.” Kha Mỹ Ngu có tật giật mình lớn tiếng hỏi.
“Anh Cửu của em.” Tần Nguyên Cửu tức giận trả lời.
Chị dâu họ mím môi cười trêu chọc: “Rốt cuộc thì cũng là vợ chồng mới cưới, vừa không thấy mặt mà đã nhớ thương rồi. Được rồi, sau này có dịp chị lại kể chuyện xưa cho em nghe, không quấy rầy vợ chồng son hai đứa dính lấy nhau nữa.”
Kha Mỹ Ngu tiếc nuối gật đầu: “Chị dâu họ, chờ sau khi em kết hôn xong hết bận rộn thì chị tới nhà em chơi nha!”
Hai người hẹn ước xong xuôi, cô đi ra mở cửa, chờ chị dâu họ đi rồi mới tức giận hỏi: “Có chuyện gì vậy hả? Chị em phụ nữ chúng em nói chuyện cũng không được yên tĩnh!”
Tần Nguyên Cửu trừng mắt nhìn cô, ăn nói kiểu gì thế hả?
Nếu anh không cắt ngang liệu kế tiếp có phải hay không là màn mây mưa?
Lại còn thợ rèn cơ bắp cường tráng, người phụ nữa góa chồng với vòng eo nhỏ nhắn nhưng lại đầy đặn dị thường…
Này là đặt người có giấy khen thưởng trên mình như anh ở nơi nào?
Kha Mỹ Ngu không rõ nhướng mày, nhìn một mình anh chặn kín cửa lớn, người ngoài cùng không nhìn được tình hình bên trong.
Thế là cô chọc vào ngực anh: “Anh trừng em làm gì vậy hả?”
“Ngày kia là ngày hai chúng ta kết hôn, cả nhà bà ngoại đều chống lưng cho em, anh đã chuẩn bị hay chưa?”
“Kha Vân Nguyệt người ta gả cho thanh niên trí thức trên huyện thành đó. Người nhà họ Hoàng sĩ diện, không nhất định đều sẽ tới nhưng trong nhà chắc chắn phải có một hai người tới thôn khoe khoang.”
“Tuy rằng Kha Ân Thục cướp mối hôn sự của em nhưng em cũng đã hủy danh tiếng của nhà bác hai và nhà họ Vu, ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ sẵn sàng chiến đấu.”
“Tuy rằng hai chúng ta là vợ chồng bằng mặt không bằng lòng nhưng kết hôn là chuyện có liên quan tới mặt mũi của đồng chí Tần anh có đúng không? Anh còn là phần tử trí thức tới từ thủ đô, còn không so được với bọn họ sao?”
Tần Nguyên Cửu bắt lấy cái tay nhỏ không thành thực của cô, thuận thế hơi dùng sức mà nhéo: “Em cứ nói với anh chuyện bằng mặt không bằng lòng, chẳng lẽ em muốn biểu lộ ý tứ gì với anh sao?”
“Anh đây suy nghĩ nhiều rồi.” Kha Mỹ Ngu rụt tay lại xoa xoa: “Nhà em có nhiều anh trai, em bất giác coi anh thành…”
“Kha Mỹ Ngu!” Sắc mặt Tần Nguyên Cửu đen như đít nồi đẩy, anh mạnh người ta vào phòng, còn nhân tiện đóng sập cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận