Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 349. -

Còn chưa ra tay, Kha Mỹ Ngu cảm nhận được sự khác thường ở phía sau.
Đôi mắt cô sắc bén, nhảy một phát lên cây, lúc này mới phát hiện ra thứ đi tới là một con sói vua có vệt trắng trên đỉnh đầu.
Kha Mỹ Ngu vui vẻ, nhảy xuống, vẫy tay với con sói rồi cười ha ha: “Tuyết Bảo Nhi, không lẽ mày cố ý tới đây tìm tao sao?"
Tuyết Bảo Nhi chỉ nhận linh đan của cô một lần, nhưng nó lại thực sự gật đầu, nhe răng cười.
“Mày, mày có thể nghe hiểu lời nói của tao sao?” Kha Mỹ Ngu sửng sốt, chần chờ hỏi.
Tuyết Bảo Nhi liên tục gật đầu hai cái, khẽ rên rỉ rồi quay đầu, vặn eo, vẫy đuôi cọ cọ vào chân cô, sau đó nghiêng đầu mê hoặc nhìn về phía đàn lợn rừng cách đó không xa.
Bởi vì một người một sói nằm ở hướng thượng phong, cho nên đàn heo rừng ngủ say cũng không phát hiện nguy hiểm.
Kha Mỹ Ngu nghĩ nếu trên đời này có tu sĩ và hồ tiên tồn tại, thì vua sói đã ăn linh thú đan có thể nghe hiểu tiếng người cũng chẳng có gì lạ.
Cô mỉm cười nhét cho nó viên linh thú đan, nhỏ giọng lải nhải nói ra dự định của mình, hơi nhíu mày hỏi: “Săn những con lợn rừng này rất dễ, nhưng phải làm thế nào để chúng xuất hiện một cách tự nhiên trước mặt dân làng?”
Cũng không thể để đám lợn kẹt trong khe đá lần nữa đúng chứ?
Kha Mỹ Ngu còn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay thì Tuyết Bảo Nhi đã chạy đến một vùng đất cao, ngẩng cổ kêu một tiếng hú dài mạnh mẽ của sói.
Không bao lâu sau liền có rất nhiều sói đáp lại chạy về phía này.
Các loài thú nhỏ và đám chim chóc đều sợ hãi bỏ chạy, mang theo tiếng xào xạc của cây cỏ.
Lúc này đàn lợn rừng cũng bị kinh hãi mà va vào nhau loạn lên trong đêm tối, hơn nữa còn bị đàn sói đuổi theo về một hướng.
Kha Mỹ Ngu tò mò nhảy lên ngọn cây, đi theo bầy sói lên núi.
Ngu Bảo Nhi triệu tập trên dưới trăm con sói tới, bọn chúng đều là những thợ săn cao tay dạn dày kinh nghiệm, vô cùng có kỹ năng, chúng không xa, không gần lùa đàn lợn rừng lại.
Đàn lợn rừng thân mình to lớn, răng lợi sắc bén, cái mũi vô cùng chắc khỏe, mạnh mẽ, trên người còn phủ lớp lông cứng như những cây kim dựng đứng.
Dù cho động vật ăn thịt hung hăng như hổ cũng không dám cứng đối cứng với bầy lợn rừng.
Có điều lần này số lượng của đàn sói rất nhiều, hai ba con sói có thể đấu với một con lợn rừng, bầy lợn rừng được coi là thông minh kia cũng chỉ có thể tản ra thành từng nhóm rồi điên cuồng chạy vào rừng.
Kha Mỹ Ngu đuổi theo, nhận ra ý đồ của đàn sói, quả nhiên tiếng lợn rừng kêu gào chọc thủng cả trời, đám lợn rừng đã bị dồn sát đến vách núi.
Tốc độ chạy của bầy lợn rừng rất nhanh, lại không có chuẩn bị tâm lý, không kịp phanh lại, do quán tính khổng lồ, chúng lao xuống vách núi.
Lúc Kha Mỹ Ngu tới vách núi, hàng trăm con sói yên lặng, oai phong ngồi thành hàng giống như chào đón nữ hoàng, vừa thành kính lại vừa kính nể.
Cô không nhịn được sải bước những bước chân cha mẹ cũng không nhận ra, đi như đi trên sàn catwalk.
Bên vách núi gió mạnh càn quét, Kha Mỹ Ngu dùng ý thức thăm dò bên dưới.
Vách núi không cao lắm, chỉ khoảng hai trăm mét nhưng bên dưới là rừng trúc rậm rạp, từng con lợn rừng rơi từ trên này xuống, bất kể là to hay nhỏ thì đều bị kẹt lại giữa những cây trúc to, lên không được xuống cũng chẳng xong.
Thấy thế, Kha Mỹ Ngu thích thú, lần trước là “lợn rừng mọc ra từ kẽ đá”, lần này là “từ trên trời rơi xuống” nhỉ?
Cô dò xét đường xuống xung quanh, phát hiện thung lũng cách thôn Lạc Phượng không xa lắm nhưng lại ở giữa một mảnh rừng rậm rạp, vì thế người ở thưa thớt, dọc đường toàn là cây khô cao nửa thân người.
Trong lòng Kha Mỹ Ngu nảy suy nghĩ, sau đó cô vui vẻ xoa đầu Tuyết Bảo Nhi: “Cảm ơn mày nhé Tuyết Bảo Nhi, cảm ơn các anh chị em của mày luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận