Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 573. -

Kha Mỹ Ngu vùi đầu vào ăn, cô vừa ăn hết một mâm, Kha Nguyên Hạ liền lặng lẽ lấy đĩa gửi lại, không lâu sau, một đĩa đồ ăn mới lại được mang ra.

Mới có một giờ mà họ đã đổi bàn ba lần rồi.
Bụng của Kha Mỹ Ngu chính là một cái động không đáy. Cô chưa bao giờ có cảm giác no, nhưng sau khi ăn đồ ăn đến một mức độ nhất định, cô sẽ mất đi cảm giác thích thú ban đầu, lúc này chính là lúc cô dừng đũa.
Ăn cơm xong, người chơi số 11 vậy mà lại xin đến sống ở nhà họ Kha.
Tần Nguyên Cửu bình tĩnh nói: “Mỗi tuần tôi giao cho cậu một bài, bài này đủ để cậu có thể tiêu hóa trong một tuần.
Bình thường tôi còn phải đi học, không có thời gian dạy cậu.”
Lúc này Úc Hướng Dương mới đáng thương dừng lại, nói: "Sư phụ, khi nào chúng ta bắt đầu bài học đầu tiên?"
“Chờ đã.” Quăng xuống ba chữ này, Tần Nguyên Cửu nắm lấy cổ áo Kha Mỹ Ngu đi về nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Nguyên Cửu lãnh đạm nhìn Kha Mỹ Ngu đi vào phòng.
“Sao vậy?” Cảm nhận được áp suất thấp, cô không khỏi rùng mình, “Ai lại chọc đại bảo bối Nguyên Cửu nhà chúng ta không vui?”
Tần Nguyên Cửu bất lực nhìn cô một lát, trong lòng lại rung động hồi lâu.
Năm chữ đó có lực sát thương rất lớn đối với anh, đồng thời, đây quả thực là lần đầu tiên trong đời anh.
“Em biết Úc Hướng Dương?” Anh không vòng vo, hỏi thẳng. "Đừng nghĩ ứng phó với anh, nói thật."
Nói thật như thế nào?
Chẳng lẽ cô phải giải thích sự thật là linh hồn cô đã thay đổi, cô đến từ mạt thế?

Nếu không trải qua chuyện này, ai nói như vậy ở trước mặt cô, cô sẽ tát người đó hai cái.
Nghĩ cô là kẻ ngốc sao?
Mặc dù cô thích đọc các loại tiểu thuyết xuyên không trùng sinh nhưng không có nghĩa là cô từ bỏ sự kiên trì của mình với chủ nghĩa duy vật.
Cô cũng không muốn nói dối hết lần này đến lần khác, chỉ có thể u sầu nói: “Nếu em nói đời này em không uống canh Mạnh Bà, có chút ký ức kiếp trước, anh có tin không?
Hoặc là nói, mỗi ngày em đều nằm mơ, mơ đến mình ở thế giới khác, kiểu này có khiến anh dễ dàng tiếp nhận hơn không?”
Tần Nguyên Cửu nhướng mày nói: “Tiếp tục nói, trong mơ, hay là ở kiếp trước, hai người có quan hệ gì.”
“Chuyện này…” Kha Mỹ Ngu thật sự nghiêm túc nói: “Cậu ta là em trai hàng xóm của em, điển hình là kiểu người ngu ngốc có rất nhiều tiền. Em là một người có trái tim ấm áp từ nhỏ, thích bênh vực kẻ yếu nên em đã thu tiền tiêu vặt của cậu ta, xé nát tất cả lời dối trá của phụ nữ, để cậu ta không còn bị người khác lừa gạt khắp nơi.
Sự báo đáp của cậu ta là giúp em ngăn chặn mọi rắc rối, thậm chí chúng em còn giao hẹn, nếu em không tìm được tình yêu đích thực, sẽ tiếp tục đóng vai vợ chồng…”
Nói đến đây, giọng nói của cô rất thấp: "Thật sự, em thực sự chỉ coi cậu ta như một cậu em trai ngu ngốc. Em không có ý nghĩ gì khác, nếu có, em sẽ không thẳng thắn thành thật với anh như vậy!"
Tần Nguyên Cửu thản nhiên nói: “Anh tạm thời tin tưởng em, nhưng về sau hai người không được phép gặp mặt riêng.”
Kha Mỹ Ngu không vui, hỏi: "Tại sao? Hai người bọn em trong sạch, tại sao lại không thể gặp nhau?"
Nghe được sự phản nghịch và kháng nghị quen thuộc của người phụ nữ, Tần Nguyên Cửu mím chặt môi, cụp mi xuống, hồi lâu mới khẽ thở dài: "Quên đi, hiện giờ anh cũng không có tư cách can thiệp vào tình bạn của em, cho dù sau này chúng ta trở thành một đôi vợ chồng bình thường, anh cũng không thể can thiệp vào quyền tự do của em.
Vì yêu, nên mới hèn mọn chăng.”
Kha Mỹ Ngu mới vừa rồi còn cứng cổ muốn tranh luận liền sửng sốt, cô cắn môi, khó tin nhìn anh: "Anh không sao chứ?"
Điều này quá không phù hợp với phong cách của một trùm phản diện, ít nhất nếu cô làm đại lão, có thể chính đáng nhốt cô lại trong nhà một tuần, còn phải theo dõi người ra vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận