Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 625. -

"Tuy hai chị dâu chỉ ở doanh trại một thời gian ngắn, nhưng chắc cũng phải ở lại thêm một tháng nữa đúng không? Trong nhà đều có bếp nấu, nên vẫn phải dự trữ chút thức ăn ở đây, hay là cùng đi họp chợ đi?"
Trịnh Thiến Thiến nhỏ giọng nói: "Nơi đó gần tổ chức quân đội, chúng tôi đã chia một mảnh đất cho người dân miền núi gần đó, chúng ta có thể dùng tiền để mua nông sản với giá đã mua của hợp tác xã cung ứng tiếp thị. Lợi nhuận không cao, nhưng cũng giảm bớt rắc rối cho hợp tác xã cung ứng tiếp thị khi mua hàng, cũng khiến đôi bên có lợi, không còn nguy cơ đầu cơ.
Quân đội của chúng ta có diện tích rất lớn, nhưng quân lính không có quá nhiều, mỗi gia đình đều được chia một mảnh đất trồng rau, có thể trồng chút lương thực, bông vải, rau dưa, còn có thể nuôi hai con gà vịt, tuy nhiên những thứ như thịt, hoa quả, những đồ trên núi,... vẫn phải đi chợ.
Đương nhiên, cũng có người không thích trồng trọt..."
Kha Mỹ Ngu và Đoạn Tĩnh Nghi vừa đến, trong nhà cũng không có nhiều đồ ăn đồ dùng, phải bổ sung thêm.
Thế là bọn họ thu dọn một chút rồi đi theo.
Các quân tẩu đều chỉ loanh quanh kể chuyện về chồng và con cái nhà mình, có mấy quân tẩu chỉ vì mình liên tục sinh được hai ba con trai, mà sống lưng thẳng tắp, cằm đều nâng cao hơn người khác.
"Chị dâu Lư, để em nói cho chị biết, hai vợ chồng chị đừng lúc nào cũng tập trung vào công việc, chỉ có một đứa trẻ Quảng Đông Hải thật cô đơn biết bao."
"Có nhiều con mới náo nhiệt, cái đó mới gọi là niềm vui. Bình thường chị bận rộn, tùy tiện gửi Lư Việt Hải ở nhà người khác, chị cũng không nhìn thấy dáng vẻ của đứa bé đáng thương tới mức nào. Cho thằng bé thêm một người bạn, cũng không đến mức như vậy..."
"Đúng vậy, tốt hơn hết là nên sinh thêm vài đứa con khi còn trẻ, đừng để lúc lớn tuổi rồi thì muốn cũng không được.....”
Mỗi lần bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đề tài đều sẽ tập trung vào Trịnh Thiến Thiến, hoặc là những quân tẩu khác không có con trai hoặc con cái.
Trịnh Thiến Thiến cười khẽ nói: "Hiện tại chính là thời điểm quốc gia cần chúng ta, chỉ riêng thằng nhóc này, mỗi ngày đều có thể xé nát mái nhà của chúng tôi, bây giờ lại muốn thêm đứa nữa, không phải trời sẽ sập luôn sao?”
Đám quân tẩu bĩu môi với nhau, thì thầm: "Cái cớ này cô ấy đã nói một trăm tám mươi lần rồi, ai mà chẳng biết cô ấy muốn sinh thêm con?”
"Nhà họ Lư chỉ có hai anh em, người kia hạ quyết tâm không cưới vợ. Hai nhà họ Lư chỉ có một đứa con trai, chậc chậc, chờ bọn họ già đi, gánh nặng đều sẽ đổ lên trên đầu một mình thẳng bé Lư Việt Hải. Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới những chuyện này sao?"
"Nghe nói vào lúc cô ấy sinh ra Lư Việt Hải đã ở trong phòng sinh ngây người hơn một ngày, nói không chừng cơ thể đã bị thương, về sau sẽ không thể có lại được nữa..."
"Tôi cũng nghe người ta nói, doanh trưởng Lư bị thương ở chỗ này...”
Kha Mỹ Ngu nghe rõ từng chữ.
Cô liếc mắt nhìn Trịnh Thiến Thiến, người có khóe môi không được tự nhiên và cực kỳ chua xót.
Cô cũng tin Trịnh Thiến Thiến cũng biết những người này đang nói về đề tài gì.
Kha Mỹ Ngu mua một ít nho, lê, táo gai và dưa hấu, còn mua chút rau, hai con gà mái đẻ trứng, sau đó đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua một cân thịt, một cân đường, còn có một ít gia vị, hai bộ bát đũa với bốn cái đĩa.
Về đến nhà, cô sắp lại đồ đạc, sau đó suy nghĩ một chút cuối cũng cầm một gói kẹo sữa đi tìm Trịnh Thiến Thiến.
"Chị dâu đến rồi à?" Trịnh Thiến Thiến nhanh nhẹn cắt dưa hấu rồi bưng ra.
Bánh bao nhỏ ra nghênh đón, đưa khẩu súng nhỏ làm bằng gỗ của mình cho Kha Mỹ Ngu xem, "Cái này là cha em làm cho em, là mẫu mới nhất, chị ơi chị nhìn xem, mặc dù chỉ là súng gỗ, nhưng còn có thể bắn đạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận