Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 777. -

“Đợi con dâu cả tôi về, tôi sẽ hỏi lại xem nó quản lý cái nhà này thế nào!”
Bà cụ Kha cười nhạo: “Cả ngày người ta đi làm sáng đi tối về lại càng không biết được. Nhà mấy người nhiều người lớn như thế mà lại để đám trẻ đến trước nhà xin ăn sao?
Có lẽ là nhà nhiều người quá, ăn hết nhiều, không cho đám trẻ ăn no được. Hay là thế này đi, đợi thời tiết tốt lên rồi, tôi đến trường chúng ta kêu gọi quyên góp cho mấy người nhé?”
Bà cụ Lăng tức giận đập bàn: “Đồng chí Kha, bà đừng bắt nạt người quá đáng!
Đám trẻ mới bao lớn, đang lúc ham ăn, bây giờ nhà ai có thể bữa nào cũng có thịt, mùi bay khắp cả viện như nhà bà.
Đám trẻ đến cửa, mấy người đuổi đi là được rồi, cho thì cũng cho rồi mà còn nhiều lời thế làm gì. Còn có người lấy dao kề cổ ép mấy người sao?”
Bà cụ Kha cười ha hả: “Cả ngày trốn sau màn, nhìn chằm chằm con cháu nhà người ta thì là cái thá gì? Hại nhà tôi ngày nào cũng phải kéo rèm cửa sổ?”
“Có cửa sổ, không phải để cho người khác nhìn sao? Chân tôi không linh hoạt, còn có thể vì chuyện này mà cầm thảm lông gà canh cho mấy người cả ngày lẫn đêm sao?” Bà cụ Lăng cười lạnh: “Trong nhà lắm người, đúng là không quản lý hết được. Đám trẻ tính tình khác nhau, có đứa ngoan có đứa không, đương nhiên không so được với đám cục cưng nhà bà rồi.
Nhưng tôi bảo này, ruồi nhặng cũng chẳng thèm đậu vào quả trứng không có vết nứt, đám trẻ nhà tôi có nghịch ngợm nhưng chúng không phạm tội tày trời gì, mấy người tìm đến ủy ban quản lý, tìm đến cục cảnh sát cũng chẳng làm được gì.”
Người kia bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, tôi nhận rồi nhưng không sửa đấy, bà muốn làm gì thì làm!
Kha Mỹ Ngu vỗ vai bà cụ Kha, cười nói: “Bà nói vậy thì chúng tôi cũng yên tâm rồi.”
Không nói thêm gì nữa, hai người đều rời đi.
Người nhà họ Lăng ra ngoài hậm hực: “Chẳng phải vậy sao, cửa sổ có tác dụng gì, không phải để cho người ta xem sao, không muốn người khác xem thì kéo rèm vào là được rồi. Vì chút chuyện nhỏ đó mà tìm đến cửa, lòng dạ hẹp hòi thế.
Cả ngày ăn thịt, ăn cá ngập mồm, lại còn keo kiệt, đến đám trẻ cũng không cho mấy miếng, đúng là càng giàu thì càng bủn xỉn. Tiếc là bây giờ không có ai quản lý mấy chuyện này, nếu không nhà bọn họ còn phải vào tù, trải nghiệm cuộc sống nghèo khổ của người dân đấy.”
Những người phía sau cũng không thèm che giấu những lời ghen tỵ.
Hàng xóm láng giềng đều nghe thấy, họ không nhịn được thò đầu qua nhìn.
Người nhà họ Lăng lại có “lòng tốt” kể rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Người sống trong đại viện, nhất là đại viện Nam, mặc dù người trong nhà không giữ chức vụ quan trọng nhưng trình độ văn hóa của họ rất cao, đều là người thông minh cả, hơn nữa cũng sống ở đây lâu rồi, người nhà họ Lăng với nhà họ Tần là người thế nào, họ cũng biết chút ít, dù không nhiều nhưng đủ để quyết định xem nên đứng về phía nào.
Mọi người cười không nói gì, chỉ khoanh tay đứng hóng chuyện.
Bà cụ Kha hơi giận, thắc mắc với Kha Mỹ Ngu: “Sao cháu không để bà ra nói với họ? Chưa nói được mấy câu đã về rồi?”
Kha Mỹ Ngu khẽ cười, rót trà cho bà: “Bà nội, bọn họ vô lý, bà nói đến khô cổ cũng chả có tác dụng gì. Chúng ta cứ đóng chặt cửa lại, không cho người ta vào, cứ để họ nhìn đi.
Chúng ta có gì mà khiến người ta ghen tỵ? Tình thế bây giờ tốt đẹp, không sợ người khác bàn tán. Tiền của chúng ta có nguồn gốc rõ ràng, sau này bữa nào chúng ta cũng phải nấu ăn cho thật thơm, mở cửa sổ ra để họ nhìn, ngửi cho đã.
Đúng rồi, chiều nay chúng ta nướng thịt trong sân đi? Cháu gọi điện thoại cho Ứng Yến, bảo anh ấy mang chút thịt về rồi chuẩn bị giá sắt, gọi cả các anh trai, chị dâu tới nữa.
Cho nhà đối diện thèm chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận