Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 344. -

“Chào bác cả, cháu là Kha Nguyên Đại!” Kha Nguyên Đại cười bước tới, trong lòng không khỏi kích động nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh.
“Chào chàng trai trẻ!” Bác cả Lý cười ha ha vỗ vào bờ vai anh ấy, “Bác thắc mắc con bé Tiểu Mai có tiêu chuẩn cao, nhiều năm như vậy cũng không để ý ai, sao đột nhiên lại muốn đính hôn.
Thì ra là gặp được một đối tượng tốt, đó cũng là duyên phận của các cháu, sau này hãy sống thật tốt, tránh để người ta ghen tỵ đến nổ mắt.”
Bác cả Lý làm việc ở bưu điện, cũng sống ở đây, sao lại không biết gia đình em trai mình bị người ta ghét cơ chứ. Thân là anh trai, ông ấy luôn nén giận trong lòng, chỉ có lúc này ông mới được thoải mái chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Có con trai chỉ vì không ưu tú mà không được con gái của nhà họ Lý coi trọng...
Mọi người rất ghen tỵ..…
Hai người cùng xuất hiện chính là muốn hóng chuyện nhà hàng xóm!
Sau khi các anh trai đi qua, thì tới Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu, hai người bọn họ gần như đã đạt tới đỉnh cao nhan sắc của nhân loại, tùy tiện mặc một bộ quần áo, cũng khiến người khác kinh ngạc cả đời.
Vào thời khắc này cuối cùng mọi người cũng hiểu được, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Một thôn Lạc Phượng nho nhỏ cũng có tàng long ngọa hổ, chính tư tưởng hẹp hòi đó của bọn họ đã biến mình trở thành trò cười.
Đã lỡ xin nghỉ phép, hàng xóm vẫn tiếp tục chặn cửa nhà họ Lý hóng chuyện.
Dù có tốt đến đâu, cũng không che giấu được sự thật bọn chính là nông dân.
Những năm gần đây, nông dân chỉ có một con đường kiếm tiền chính là làm ruộng, nhà ở cũng chỉ có tường bùn mái tranh, chưa kể còn phải chịu khổ khi trời mưa gió.
Nhà họ Lý cùng nhà họ Kha nói chuyện một lát.
Sau đó nhà họ Kha dâng lễ hỏi lên, bao gồm một cây nhân sâm khỏe mạnh, một đôi ngỗng trời, một chiếc xe đạp, tám bộ quần áo và 199 đồng tiền!
Phần lễ hỏi này đối với người thành phố không tính là nhiều, nhưng cũng coi là hợp lí.
Dù sao nhân sâm và ngỗng trời đều là những vật quý hiếm, những người khác có tiền cũng không có được.
Bởi vì bà Kha có họ hàng trên núi, cho nên nhà bọn họ lấy đi vài động vật hoang dã, cũng không bị thông báo phê bình. Tổ chức đối xử với người trên núi rất rộng lượng.
Nhà họ Lý ngoài mặt thì tặng của hồi môn là một đài radio, một đồng hồ nam, 99 đồng tiền. Nhưng mẹ Kha đã âm thầm trực tiếp đưa cho con gái một nghìn đồng.
Bà và chồng đều kiếm được tiền, mỗi tháng hơn một trăm đồng, trong nhà lại không có khoản chi tiêu nào lớn, vậy nên tiết kiệm được không ít.
Làm như vậy sẽ khiến mọi người đến hóng chuyện không được như ý, thậm chí còn buồn bực nhìn nhà họ Lý và nhà họ Kha định hôn sự.
Bọn họ lập tức tỏ vẻ hứng thú, cho dù xin nghỉ cũng phải đi đưa dâu!
Ai mà chẳng biết khoe khoang, nghe nói có rất nhiều nông dân sĩ diện, rõ ràng không đủ tiền mua nhiều lễ hỏi như vậy, chỉ mượn bạn bè thân thích một lượt, làm thủ tục ở nhà gái xong lại lấy về!
Sự nhiệt tình của bọn họ khiến sắc mặt nhà họ Lý khó coi.
Hàng xóm có thực sự lo lắng cho gia đình bọn họ không?
Sao có thể để nhiều người đi đưa dâu được, làm vậy chẳng phải làm khó nhà trai sao?
Người nhà họ Lý càng không thoải mái, hàng xóm càng nhiệt tình.
Hết cách rồi, ai bảo nhà họ Lý luôn đi trước bọn họ một bước, hiện giờ có khả năng sẽ đến thành phố an cư lạc nghiệp nữa.
Mọi người đã quen nắm giữ điểm mạnh của mình rồi đi so sánh với điểm yếu của người ưu tú hơn chỉ để tìm ra sự cân bằng bên trong.
Nhà họ Lý cũng kỳ lạ, cả bốn người đều là những người có thể chất tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận