Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 513. -

Mẹ Kha cũng cười với vẻ mặt rất tự hào, “Là bọn nhỏ nuôi chơi thôi, con vẹt nhỏ này đã được dạy dỗ từ nhỏ, cho nên học tập rất tốt.”
Vừa nói chuyện, bà vừa bắt đầu nấu cơm không ngừng nghỉ,tuy nhiên bà cũng không quên cho Vân Bảo Nhi một phần lớn.
Kha Mỹ Ngu bối rối nhìn thức ăn tới mê người.
Cô dường như có thể ngửi được mùi thơm, nhưng hiện tại cô chỉ là một con vẹt, làm sao có thể ăn được?
Tần Nguyên Cửu bưng thức ăn đến trước mặt mình, cười nói: "Mẹ, mấy ngày nay Vân Bảo Nhi ăn nhiều quá, đang tìm đá tiêu hóa khắp nơi.”
Kha Mỹ Ngu vội vàng vỗ bụng, học giọng Vân Bảo Nhi nói chuyện: "Chim không đói bụng, chim chỉ nhìn xem.."
Cô nói ra những lời đẫm nước mắt, phụt, cô mới không muốn xem như xem phim.
Cũng may tốc độ của mẹ Kha và Tần Nguyên Cửu đều rất nhanh, sau khi tiết học kết thúc, các học sinh đều lao ra khỏi phòng học, còn Kha Mỹ Ngu mang theo cặp sách chậm rãi đi phía sau.
Cô và Tần Nguyên Cửu gặp nhau ở một khuôn viên nhỏ bí mật trên đường đến văn phòng, ăn cơm xong, mới vui vẻ đi tìm cô Triệu.
Các giáo viên được đối xử tốt hơn học sinh nhiều, giữa bọn họ cũng âm thầm ganh đua với nhau, có rất ít người chen chúc mua cơm giống học sinh, hầu hết là về nhà ăn, hoặc đi tới tầng hai căn tin ở gần đó ăn những món nhỏ.
Dạy xong thì trở lại cất đồ đạc và điền vào bảng chấm công.
Cô Triệu là tổ trưởng, bà ta đã giữ bọn họ ở lại để họp ngắn về cách thắt chặt kỷ luật và học tập của sinh viên năm nhất.
Bà ta viết được mười phút, khi mọi người không nhịn được lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn thì Kha Mỹ Ngu cũng mang bản kiểm điểm tới.
“Sao bây giờ mới đến? Không lẽ tôi phải liên tục thúc giục thì em mới tới đúng không?”
Cô Triệu cau mày không vui.
Tâm trí bàn tán của các giáo viên khác bị trỗi dậy.
Thân là giáo viên, đương nhiên bọn họ sẽ chú ý đến Kha Mỹ đứng đầu học viện ngoại ngữ này.
Từ lúc học sinh được phân đến học viện, bọn họ cũng đã từng thấy thông tin của Kha Mỹ Ngu, cũng đã nhìn thấy ảnh chụp dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô ở trên bảng biểu.
Chỉ là bọn họ không ngờ tới ngày thứ hai sau khai giảng, đứa nhỏ này đã bị tổ trưởng Triệu bắt đến văn phòng.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ nói: "Cô Triệu, đây là lần đầu tiên em tới văn phòng nên không biết đường, cho nên mới tới chậm, thực sự xin lỗi cô."
“Đã đến văn phòng rồi, thì bỏ ngay cái điệu cười cợt của em đi, đây là nơi nghiêm túc! Hơn nữa, sai chính là sai, lấy đâu ra nhiều lý do như vậy?"
Lần này cô Triệu hoàn toàn không giấu giếm, thoải mái nổi đóa, giống như những giáo viên bình thường trách cứ học sinh kém, không chút nể mặt.
Các giáo viên khác đều lặng lẽ làm bộ thu dọn đồ đạc của mình, nhưng chân lại giống như bị dính keo 502, không chút nhúc nhích, dựng thẳng tai lên nghe.
Kha Mỹ Ngu thu lại nụ cười, cụp mắt xuống, hai tay đưa bản kiểm điểm ra.
Cô Triệu không thèm liếc mắt một cái, bà ta đập vài tờ bản kiểm điểm xuống bàn, "Bản kiểm điểm là viết cho chính em, em đã dùng bao nhiêu thái độ thành tâm và ăn năn, chắc bản thân em còn hiểu rõ hơn tôi nhiều.
Nào, nói cho tôi biết, cũng nói cho các giáo viên ở đây biết, rốt cuộc em đã làm sai ở đâu, tại sao tôi lại yêu cầu em viết bản kiểm điểm, còn người khác thì không?”
Kha Mỹ Ngu cũng hoang mang lắc đầu: “Cô Triệu, nói thật em cũng không rõ em có chỗ nào khiến cô không vui. Cô nói nhất định phải dọn đến ký túc xá ở, không được ngủ bên ngoài, em rất nghe lời làm thủ tục nhận phòng, nhưng vì không có phòng, nên được sắp xếp ở phòng 314 tòa nhà số 13.”
Sắc mặt cô Triệu rất khó coi.
Nếu là học sinh bình thường, nhất định sẽ nghiêm túc xem xét sai lầm của mình, sau đó thành khẩn xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận