Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 401. -

Quý Nghiên Phi u ám mím chặt môi, nói với vẻ thù hận: "Anh, em biết rồi, từ lúc anh ta tố cáo gia đình chúng ta với người khác, anh ta đã là kẻ thù của em! Chỉ là em nghe thấy anh ta nói chuyện với những thanh niên tri thức khác là năm sau anh ta sẽ trở lại thủ đô.
Tiếc thật, anh ta dẫm đạp nhà chúng ta nhưng lại có cơ hội trở lại thành phố trước, còn chúng ta thì không thể làm gì được!"
Kha Mỹ Ngu nghe ra được trong chuyện này có rất nhiều vấn đề, dự định tối nay sẽ hỏi thăm cô út.
Chú Quý nghiêm mặt nói: "Không phải chúng ta đã nói chuyện này rồi sao? Chuyện này đã chấm dứt từ lâu, chúng ta phải hướng về phía trước, không được ôm sự oán hận vô nghĩa trong lòng.
Du Diệc Minh về thủ đô thì về, người này bụng dạ nhỏ nhen, tâm địa vô cùng xảo trá. Không có cậu ta bên cạnh, cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn.
Các con phải tin rằng cái ác không thắng được cái thiện, ở hiền thì sẽ gặp lành, còn những người thừa nước đục thả câu, lấy oán báo ơn như cậu ta cuối cùng sẽ gặp quả báo!"
Quý Nghiên Phi bĩu môi: "Cha tin điều này sao? Cha, cha đang giao phó mọi thứ cho ông trời và thời gian thì có.
Con chỉ biết rằng mình muốn cái gì thì phải tự mình đoạt lấy, phải tự mình đòi lại công bằng cho bản thân, đồng thời cũng phải hành động có kế hoạch! Chờ đợi một cách tiêu cực, cha chờ cái gì cơ chứ?"
Kha Mỹ Ngu cũng gật đầu đồng ý nói: "Chú, cháu nghĩ Phi Phi nói đúng. Công bằng sẽ đến, nhưng tường sẽ đến quá muộn. Nói không chừng, đến khi người ta nằm trong quan tài nhắm mắt chờ chết mới cảm thấy ân hận một chút.
Làm như chú không gọi là hành động, chỉ là đang tỏ ra rộng lượng mà thôi. Nếu chú không kìm được cơn giận như cháu và Phi Phi, chú có thể bóp chết chính mình!"
Lý Khánh Thu vội vàng phì phì vài tiếng: "Chú cháu mấy người nói chuyện cho đàng hoàng, cái gì mà chết với không chết?
Chẳng qua là Hữu Thanh, em cảm thấy mấy đứa nhỏ nói cũng đúng, tại sao một người ở xứ người như cậu ta ức hiếp cả nhà chúng ta như vậy, nhưng chúng ta lại không thể làm gì được?"
Bà ấy nhẫn nhịn quá lâu rồi, nhưng bà ấy biết rất rõ cách đối nhân xử thế của nhà họ Quý, còn Du Diệc Minh thì cứ lươn lẹo như rắn, không bao giờ để lại bất kỳ manh mối nào.
Đến mức khiến bà ấy không tìm được lý do để chất vấn.
Chú Quý thở dài: "Thu Tử, không phải là anh không muốn, mà là thân thể của cha không thể chịu thêm một đòn đả kích nào nữa!"
Vừa nhắc đến chuyện này, mọi người trong phòng đều im lặng.
Nghe bọn họ nói qua nói lại một hồi lâu, Kha Mỹ Ngu bị tra tấn đến mức vò đầu bức tai.
"Hôm nay cháu mới nghe nói ông Quý bị liệt nửa người, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô út, sao cô không nói cho người trong nhà biết?"
Cô út xoa đầu Kha Mỹ Ngu: "Con bé ngốc nghếch, chuyện như thế này có thể dễ dàng thay đổi được sao?"
Kha Mỹ Ngu nghĩ về điều kiện y tế hiện tại thì lắc đầu.
"Nếu đã không thay đổi được, sao cô phải mang về nhà nói, khiến ông bà cháu vừa lo vừa tức?"
Ánh mắt Kha Mỹ Ngu đảo quanh: "Có thể cho cháu gặp ông Quý được không? Cháu học được rất nhiều kỹ năng từ các thầy thuốc trên núi, nói không chừng có thể làm cho ông Quý thuyên giảm một chút?"
Cô út nhìn về phía chồng mình, có chút do dự.
Bà ấy đưa Kha Mỹ Ngu đến đây ngoài việc thực sự nhớ cháu gái ra, thì còn có ý đồ riêng. Bà ấy mong rằng nhà họ Quý có thể được nhận một chút may mắn từ cháu gái, ít nhất là con cháu nối dõi sẽ được thịnh vượng.
Nhưng hiện tại, bà ấy lại sợ làm tổn hại đến may mắn của Ngu Bảo Nhi.
"Cháu gái, cháu có lòng như vậy đã là tốt lắm rồi." Chú Quý cười nói trước.
"Ông Quý của cháu rất để ý mặt mũi, từ khi bị liệt nửa người, ông ấy không thể tự chăm sóc bản thân, mỗi ngày còn phải uống thuốc ba lần, trong phòng có mùi rất nặng, vậy nên ông ấy không muốn người khác nhìn thấy mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận