Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 478. -

Xong rồi, người lợi hại thế này, ông đấu lại sao?
Ông quay đầu nhìn Tần Nguyên Cửu.
Tần Nguyên Cửu cười thản nhiên, không hề thấp thỏm hay lo lắng cha vợ sẽ mất mặt, bị thương.
Cha Kha cũng như nhận được cổ vũ, ông nghĩ tới lời con rể nói.
Mặc dù ông đã ngoài bốn mươi nhưng khoảng thời gian này con gái đều được bồi dưỡng cả trong lẫn ngoài, không chỉ vẻ ngoài bằng mắt thường cũng có thể thấy như trẻ ra hơn chục tuổi, đến cả chức năng trong cơ thể cũng tỏa ra sức sống lần nữa, đúng nghĩa với trở về năm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi!
Hơn nữa phần cứng hành trình tập võ của ông cũng đã đạt đến chín mươi lăm phần trăm, thêm vào đó khoảng thời gian này ông tập trung vào huấn luyện, có thể nói chỉ cần ông không gặp phải đặc binh có tốt chất do tổ chức huấn luyện và người có chiêu thức xảo quyệt, trên cơ bản, ông có thể dễ dàng giữ được tính mạng.
Ánh mắt cha Kha lại kiên định trở lại.
Lý Thanh Đào nhướng mày, luyện võ không phải chỉ là công phu tay, chân, mà còn phải luyện cả tố chất tâm lý, biết quan sát người khác.
Ông ta đã quen dùng danh hiệu và khí thế của mình để áp đảo đối phương trước, như thế đợi đến khi chiến đấu là có thể làm ít hưởng nhiều rồi.
“Đồng chí Kha, tôi là Lý Thanh Đào, chỉ biết chút quyền cước, chúng ta so đấu chút nhé?”
Một tay ông ta để sau lưng, cả người đứng thẳng tắp, tư thái của cao thủ đã được thể hiện ra.
Cha Kha thở nhẹ nhàng, cả người bắt đầu phòng bị, bày ra tư thế xinh đẹp: “Mời...”
Mẹ Kha căng thẳng cắn ngón tay.
“Mẹ, thả lỏng đi.” Kha Mỹ Ngu khẽ cười, thì thầm vào tai bà: “Con đã đả thông hai huyệt nhâm đốc của cha rồi, cha có bước khởi điểm muộn nhưng tiến bộ rất nhanh, không phải ai cũng có thể dễ dàng đánh bại cha đâu.
Có điều mẹ, mẹ phải không ngừng nhắc nhở cha, đừng để cha con đắc ý, quên mất hằng ngày phải huấn luyện, cũng đừng khinh địch rồi tạo ra sự việc không thể cứu vãn.”
Mẹ Kha gật đầu: “Chắc chắn rồi, bảo vệ trường liên quan đến an toàn của sinh viên và giáo viên toàn trường, không thể có chút sơ sót nào!”
Hai người đột nhiên dịch chân, lao vào đối phương với tốc độ cực nhanh.
Cha Kha cảm thấy sự khác biệt giữa Lý Thanh Đào và Vương Vĩ Đạt một cách rõ ràng, đánh với Vương Vĩ Đạt, ông không có chút áp lực nào, thậm chí còn không cảm thấy căng thẳng.
Nhưng khi so tài với Lý Thanh Đồng, ông có cảm giác vô cùng hưng phấn, hai người thăm dò chiêu thức của đối phương, vừa tấn công, vừa phòng thủ.
Có điều người do Tần Nguyên Cửu đích thân huấn luyện ra, dù cho chỉ trong khoảng thời gian ba tháng thôi nhưng cũng không phải người mà quán quân tán đả của tỉnh có thể so sánh được.
Thế nên cha Kha vẫn thắng trận này, khán giả trong cả sân đều nhao nhao vỗ tay khen hay.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cao thủ so đấu ở cự ly gần chứ không phải là chỉ làm cho có hình thức như trên ti vi, thật đúng là chiêu nào cũng đánh vào yếu điểm của đối phương!
Không ngờ tới hiện trường càng làm người ta nhiệt huyết hơn, có mấy nhóc choai choai còn quỳ xuống bái cha Kha làm sư phụ.
Cha Kha dở khóc dở cười, vội đỡ người ta dậy: “Nếu mấy đứa muốn học, chỉ cần làm xong bài tập là có thể đến đây luyện võ. Tôi không dám nói trước là sẽ khiến mọi người trở nên lợi hại nhưng ít nhất cũng có thể rèn luyện thân thể, không bị người khác bắt nạt.
Đám trẻ vui vẻ đồng ý.
Sắc mặt Lý Thanh Đào tái lại, ông ta không giống Vương Vĩ Đạt, đây là lĩnh vực sở trường và cũng là lĩnh vực ông ta lấy làm kiêu ngạo nhất, hơn nữa ông ta còn là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật tỉnh, từng giành giải quán quân tán đả, thế nhưng ông ta lại thua một nông dân, nói ra thì mất mặt quá!
Ông ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều chuyển từ người mình sang người cha Kha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận